Chương 113: Ma Tôn mau đi dạy phản diện làm việc

"Thích mở thì mở, không thích mở thì thôi, ngươi nói lắm thật đấy."

"......"

Đoàn Khung Dạ đứng trên đỉnh Thiên Âm sơn chậm rãi quay đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Đoàn Tố Dư.

"Ngươi có muốn xem tình cảnh hiện tại của mình là thế nào không?"

Làm gì có con tin nào lại dám nói chuyện với kẻ bắt cóc như vậy.

Đoàn Tố Dư đảo mắt nhìn quanh, ngắm nghía vạn cây khô héo, trời đất mịt mù âm khí, chân thành đánh giá:

"Cảnh sắc Thiên Âm sơn cũng không tệ."

Không phải nàng muốn chết, mà là thực sự hết cách.

Đoàn Khung Dạ: "......"

Đoàn Khung Dạ hừ lạnh một tiếng:

"Trên người ngươi có khế ước sinh tử do ta thiết lập, ta chết thì ngươi cũng xong đời, đừng có vui mừng quá sớm, cho dù bọn họ…"

"Lại còn có chuyện tốt như vậy sao?"

Đoàn Tố Dư mắt sáng lên, không chút do dự bổ ra Kim Đan của mình, sắc mặt tái nhợt thậm chí còn mang theo nụ cười.

Nàng nhếch môi hóa giải Kim Đan, nở nụ cười rạng rỡ:

"Ca ca, chúng ta cùng chết nhé?"

Kim Đan hàm chứa linh lực càng thêm rực rỡ giữa đỉnh núi Thiên Âm tràn ngập ma khí, bị ngón tay trắng ngần khống chế trong tay, ma khí của nàng phóng ra ngoài, từng chút từng chút hòa tan Kim Đan.

Đoàn Khung Dạ: "?!!"

Hắn chỉ bị giam có sáu năm thôi, sao Đoàn Tố Dư đã điên đến mức này rồi?

"Ngươi đừng có mơ!"

Đoàn Khung Dạ vội vàng bước tới trước, phóng ra uy áp thâm hậu của ma tu tà đạo, cưỡng chế ngăn cản Đoàn Tố Dư.

Ngón tay nhanh chóng điểm liên tiếp vào mấy huyệt vị, lại giúp nàng khống chế sự bạo động của Kim Đan.

"Tại sao phải thế?"

Đoàn Tố Dư liếc mắt nhìn hắn.

Hai người giằng co, trong đầu huynh muội hai người lúc này lóe lên vô số hình ảnh.

Đoàn Khung Dạ nhìn sâu vào đôi mắt nàng trầm mặc một lúc, lạnh giọng nói:

"Ta sẽ gỡ bỏ khế ước sinh tử, ngươi muốn chết thì đừng lôi ta theo."

Nói xong, hắn làm cho Đoàn Tố Dư ngất đi.

Nhẹ nhàng đặt người xuống đất, Đoàn Khung Dạ dùng công lực của bản thân vỗ về Kim Đan bị tổn thương, ân cần chu đáo, tỉ mỉ hết mức.

Trong đôi mắt đen kịt của hắn có một mảng âm u không thể hóa giải, tâm tư phức tạp lan tỏa, giữa chân mày lộ ra nỗi sầu muộn.

Vết thương cũ năm xưa lại mơ hồ đau nhức, Đoàn Khung Dạ lại nhớ tới năm xưa muội muội đâm mình một kiếm kia, sức trên tay không tự chủ mạnh thêm một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!