Chương 110: Năm vị chưởng môn cuối cùng tan tầm

"… Ngươi giết ta đi cho xong."

Nguyệt Vô Huyền lòng như tro tàn, hơi thở mỏng manh nói.

Đoàn Khung Dạ nhìn là biết trạng thái của lão thật sự không ổn, nhưng trong lòng vẫn hơi lo lắng.

Nguyệt Vô Huyền khó nhọc lật người nằm dài trên đất, nhắm mắt nói:

"Thiên Phạt Chi Địa là nơi có ý chỉ của Thiên đạo, người bình thường không dám tùy tiện trốn thoát đâu, yên tâm mà đi đi."

Đoàn Khung Dạ:

"Văn Lan là người bình thường sao?"

Nguyệt Vô Huyền trầm mặc: "..."

Tên tiểu tử này sao không chịu mắc bẫy vậy?

Đoàn Khung Dạ vừa định bắt một vị tinh quan đến thử xem, liền cảm ứng được trận pháp truyền tống của hành lang linh giới đã bị người sửa chữa.

Trái tim hắn đập mạnh một cái, ánh mắt chuyển động mấy lần, thấy đã đủ liền thu tay quay người rời đi.

Dĩ nhiên, trước khi đi suýt nữa bị kiếm phong của ai đó chém trúng.

Nguyệt Vô Huyền rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó chính là Ninh Vi tìm được lão.

……

Với sự giúp đỡ của Ninh Vi, khí tức của Nguyệt Vô Huyền dần dần ổn định, tâm thái cũng dần điều chỉnh trở lại.

"Đoàn Khung Dạ tuy không có được đáp án rõ ràng, nhưng đã biết được vị trí Vực Sâu Tâm Ma này, xác suất cao sẽ đi xem xét. Nếu tiên môn muốn bắt hắn, không ngại đến đó tìm xem."

Nguyệt Vô Huyền nói như vậy.

Cũng như lời Đoàn Khung Dạ nói, Trường Dạ Tinh Đàn của bọn họ kỳ thực là tồn tại trung lập, nhưng trên phương diện tình cảm cá nhân thì luôn nghiêng về nhân giới.

Ninh Vi gật đầu:

"Ta về sẽ thông báo cho tiên môn, bây giờ ngươi cảm thấy thế nào, có cần Dịch Thù Mẫn đến một chuyến không?"

Nguyệt Vô Huyền không nhịn được mà nhếch khóe miệng, cười khẽ.

"Không cần Dịch Thù Mẫn, cần Trần Thu Trì."

Lão bị thương rồi, lão không xử lý được công vụ nữa, mau gọi Trần Thu Trì đến đây cho lão đi…

Ninh Vi hiểu ý lão, bất đắc dĩ phải đáp ứng.

Vân Thần Tông bây giờ có Phong Thanh Ngưng trấn giữ, đúng là có thể cho bọn họ mượn Trần Thu Trì một thời gian.

Trường Dạ Tinh Đàn gặp nạn, bản thân đàn chủ lại trọng thương, tìm một người có thể giải quyết công việc hẳn là không sai được.

"Vậy ta về trước."

Mấy ngày nay Ninh Vi đi lại vội vã, lần lượt đi công tác khắp tam giới.

Nguyệt Vô Huyền chậm rãi chống Quan Tinh Nghi đứng dậy, có chút tiếc nuối:

"Đi rồi sao? Hiếm khi ngươi đến một chuyến đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!