Khi con người có điều lo lắng, trong lòng sẽ tự dựng lên một bức tường phòng thủ. Huống chi là Ninh Vi đã luân hồi ngàn năm, sau khi nhìn thấy một phiên bản khác của chính mình, đột nhiên nảy sinh ý niệm muốn sống.
"Sư tôn, đã khuya rồi".
Ninh Vi đuổi khách.
Trên mặt Ninh Vân Phồn thoáng hiện nét thất vọng, miễn cưỡng mỉm cười với nàng, nụ cười đượm vị đắng chát, sau đó cầm hộp kiếm đứng dậy.
"Được, ta không làm phiền con nghỉ ngơi nữa. Mấy ngày tới con cứ đi cùng các đệ tử thân truyền, bảy ngày sau sư tôn sẽ đưa con về nhà".
Về nhà, trở về Thiên Thu Các của Ninh gia.
Giọng nói của ông dịu dàng và quyến luyến, mang đến cho Ninh Vi cảm giác ỷ lại và an toàn.
Ninh Vi đồng ý, ánh mắt nhìn Ninh Vân Phồn có chút phức tạp.
Vị sư tôn này tốt đến mức khiến nàng không quen.
Đêm đó, Ninh Vi lại nằm mơ.
Trên đỉnh núi mây mù vờn quanh, nàng trong dáng vẻ thiếu nữ ngày đêm luyện kiếm, phía sau luôn có một nam tử nghiêm nghị đứng đó, ánh mắt lạnh lùng chăm chú, chỉ bảo nghiêm khắc.
Rồi sau đó, không biết bao nhiêu năm nữa trôi qua.
Thiếu nữ ngây ngô ngày nào giờ đã lột xác, trở thành kiếm tu đỉnh cấp thế gian.
Trên đỉnh núi có mây mù che phủ, gương mặt nàng lạnh lùng, sau lưng là một nắm đất vàng và một tấm bia mộ.....
Hôm sau, Ninh Vi đau đầu dữ dội.
Những hình ảnh trong mơ khiến nàng như trải qua một kiếp khác, nhưng lại khắc sâu vào linh hồn nàng.
Thần Cung vắng lặng, Ninh Vân Phồn lại bận rồi.
Đợi lúc cơn đau đầu vơi đi, theo lời dặn của sư tôn đêm qua, Ninh Vi đi tìm các đệ tử thân truyền.
Thụ Khóa đường, Vân Thần Tông.
Dù có là đệ tử thân truyền cũng cần lên lớp, Ninh Vi cảm thấy mình quá thông minh, ở đây chắc chắn có thể "một mẻ hốt gọn" hết đám đệ tử thân truyền kia.
Nàng đầy tự tin đi trên hành lang, thông qua cửa sổ quan sát cảnh các đệ tử nội môn học bài, càng đi sâu vào trong người càng vắng, cuối cùng bốn bề trở nên yên tĩnh.
Đến nơi các đệ tử thân truyền học bài, đã không còn nghe thấy tiếng ai nói chuyện nữa.
Ninh Vi nghi hoặc:
"Không có ai à?"
Nàng hé cửa nhìn vào trong, một nam tử bịt mắt bằng lụa đen lặng lẽ xuất hiện trước mặt nàng.
"Có đấy con, có ".
Trần Thu Trì dí mặt vào cửa, để lộ hàm răng trắng.
"?!"
Ninh Vi bị dọa giật mình, suýt nữa đã đấm vào mặt hắn.
"Sư thúc có thể đứng đắn một chút không? Như thế này rất dễ bị đánh, sẽ thành Thẩm Hàm Thanh thứ hai đấy".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!