Màu sắc của Thập Châu Xuân nhuộm đẫm sơn hà, hành lang linh giới dần dần khôi phục.
Ninh Vi nắm lấy chuôi kiếm, rót linh lực, nàng và kiếm cùng biến mất giữa hào quang chói sáng.
Hành lang linh giới liên tiếp thẳng đến biên giới Trường Dạ Tinh Đàn.
Để phòng ngừa sự cố nhỏ nhất có thể xảy ra, Ninh Vi chọn cách triển khai lĩnh vực thần thức, bao trùm lấy toàn bộ Trường Dạ Tinh Đàn.
Chỉ thấy phía chân trời hiện lên một bóng đen, nàng theo bản năng vung về phía đó một luồng kiếm phong.
Đoàn Khung Dạ kinh hoảng trong một chớp mắt, khó lắm mới tránh thoát, đứng từ thật xa liếc Ninh Vi một cái rồi nhanh chóng rời khỏi Trường Dạ Tinh Đàn.
Minh hỏa mặc sức hoành hành, Trường Dạ Tinh Đàn chìm vào biển lửa.
"Đàn chủ! Đàn chủ!"
Vốn dĩ Ninh Vi còn đang suy nghĩ bóng đen kia là cái gì, chợt nghe thấy bên trong có tiếng đệ tử kêu gọi, lập tức vứt bóng đen kia ra sau đầu, tung người lên không đi tìm Nguyệt Vô Huyền.
Khăn che mặt khẽ tung bay, vạt áo phấp phới, như một ngôi sao băng xẹt qua màn đêm, khiến rất nhiều đệ tử nhìn chăm chú.
Bọn họ bắt đầu phòng bị theo bản năng, nhưng cảm giác mà Ninh Vi mang lại hoàn toàn khác với Đoàn Khung Dạ, hình như vị này không phải kẻ địch.
Các tinh quan của Trường Dạ Tinh Đàn đôn đáo dập lửa khắp nơi, tổ chức thành đội nhóm, mấy trưởng lão trung thành vây quanh Quan Tinh Nghi*.
*dụng cụ quan sát sao trời
Nguyệt Vô Huyền không còn sức lực nằm liệt ở đó, ngửa mặt nhìn trời, vô cùng mệt mỏi, khóe miệng toàn là máu tươi.
Ninh Vi đáp xuống, thu kiếm, rảo bước về phía Nguyệt Vô Huyền.
"Ngươi là ai?"
Các tinh quan trưởng lão không quen biết nàng, vô cùng cảnh giác bày ra tư thế chiến đấu, đứng chắn trước mặt Ninh Vi.
"Tu sĩ Vân Thần Tông."
Ninh Vi tự giới thiệu đơn giản, nghiêng đầu nhìn Nguyệt Vô Huyền.
Nguyệt Vô Huyền đang sống dở chết dở trong khoảnh khắc nhìn thấy Ninh Vi lập tức có tinh thần, lão duỗi tay túm lấy góc áo của các tinh quan trưởng lão, làm bọn họ tránh ra một chút.
Các tinh quan nghi hoặc quay đầu lại: "???"
Nguyệt Vô Huyền xua tay:
"Tránh ra…"
Các tinh quan nhìn Nguyệt Vô Huyền lại nhìn Ninh Vi, không rõ hai người có quan hệ gì, nhưng vẫn nghe lời tránh ra một lối đi.
Ninh Vi đi lên trước, nửa quỳ xuống trước mặt Nguyệt Vô Huyền, hai ngón tay chạm vào giữa hai đầu lông mày của lão, linh lực cuồn cuộn không ngừng rót vào.
Nàng nhìn vết máu trên khóe miệng và y phục của Nguyệt Vô Huyền, nhíu mày hỏi:
"Ngươi bị làm sao rồi?"
Nguyệt Vô Huyền nhìn nàng, chớp chớp mắt, mếu máo như khóc:
"Thanh Dã… Ta đau quá…"
Ninh Vi: "…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!