…
Khi Đoàn Tố Dư tỉnh lại, cả đất trời chìm trong một mảnh sương mù mênh mông.
Thiên Âm Sơn vừa đổ mưa, mùi bùn đất pha lẫn mùi máu tươi xộc vào mũi.
Đoàn Tố Dư hơi nhíu mày một cái, khó nhọc ngồi dậy khỏi đống cỏ khô, vừa chuyển mắt đã thấy một đôi mắt sâu thẳm, lộ ra sát ý đầy hung dữ.
"Ngươi…!"
Đoàn Tố Dư hít sâu một hơi, lùi về sau theo bản năng.
Đoàn Khung Dạ đã khôi phục lại một chút, lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng.
"Ta?"
Hắn chậm rãi lại gần, ngồi xổm xuống trước mặt Đoàn Tố Dư.
"Vừa tỉnh lại đã gặp được ca ca không vui à? Sáu năm qua ta rất nhớ muội muội đó."
Đoàn Tố Dư nhìn chằm chằm vào hắn, không ngừng lùi về sau, lại bị Đoàn Khung Dạ bóp cổ quật ngã xuống mặt đất.
Nàng đầu váng mắt hoa, ngưng tụ linh lực trên tay, ý đồ phản kích, nhưng bị thương quá nặng, động tác chậm chạp, bị Đoàn Khung Dạ phát hiện túm lấy cổ tay một cách dễ dàng.
"Còn định đâm ta một kiếm nữa à?"
Đoàn Khung Dạ bất chợt cười rộ lên, dùng sức bóp cổ Đoàn Tố Dư, nụ cười dần trở nên dữ tợn.
"Ngươi hận ta như vậy sao? Ta cũng không thích ngươi. Nhưng vì sao kết cục lại là ta đọa ma? Không phải chúng ta là huynh muội song sinh à? Vì sao ngươi có thể sống tốt như vậy?"
Đoàn Tố Dư không thở được, liều mạng giãy dụa, nhưng ngay khi nàng cho rằng mình sắp bị bóp cổ tới chết, Đoàn Khung Dạ lại chậm rãi buông tay.
"Ngươi là đồ điên…"
Đoàn Tố Dư há miệng thở dốc, nghe được hắn nói những lời kia cũng không tỏ vẻ sợ hãi.
Ánh mắt Đoàn Tố Dư sắc nhọn như mũi kim nhìn chòng chọc vào hắn.
"Ta không hối hận vì đã đâm ngươi nhát kiếm kia. Không biết ngươi có từng hối hận hay chưa? Nếu năm đó, ngươi không cố chấp như vậy, không chỉ nhìn vào thứ trước mắt, chấp niệm không sâu đến thế thì đâu đến nỗi đọa ma, lưu lạc đến bước đường này?"
Trầm mặc một lát, Đoàn Khung Dạ híp mắt.
Hắn giơ tay, cắn nuốt khí lực của Đoàn Tố Dư, khiến nàng thống khổ nằm rạp trên mặt đất.
Làm như vậy sẽ không gây ảnh hưởng lớn gì đến Đoàn Tố Dư, nhưng cảm giác đau đớn khi bị cắn nuốt là hoàn toàn chân thật.
Đây thuần túy là tra tấn.
"Ai cho phép các ngươi sống thoải mái hơn ta?"
Một lúc lâu sau, Đoàn Tố Dư đã không còn sức nói chuyện, nằm bất động trên mặt đất như đã chết.
Đoàn Khung Dạ nhìn quanh bốn phía, quan sát cẩn thận Thiên Âm Sơn.
"Ngươi nói… lão tổ Văn Lan bây giờ đang ở đâu?"
Đoàn Tố Dư rũ mắt, không hé răng. Nếu có sức lực, nàng sẽ thưởng cho Đoàn Khung Dạ một cái nguýt dài xem thường.
"Có khả năng nào ở Thiên Phạt Chi Địa không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!