Quỳnh lâu ngọc vũ, mây khói lượn lờ.
Khoảng thời gian ấy, không biết vì sao có hai vị kiếm tiên lần lượt rời khỏi Tiên giới, khiến khắp nơi bàn tán xôn xao.
Khi ấy, Văn Lan vì tội can thiệp phàm trần, nhiễu loạn nhân quả thế gian mà đang chịu hình phạt ở Thiên Phạt Chi Địa.
Ngày ngày phải chịu thiên lôi giáng xuống, bị gông xiềng giam giữ.
Vốn dĩ, hắn định cứ vậy mà chịu suốt đời, dù sao trong nhân thế hắn cũng trải qua một đời, kết quả thế nào không quan trọng nữa.
Làm một chuyện mà mình tự hỏi lòng không thấy hối hận, dù phải ở Thiên Phạt Chi Địa suốt một đời hắn cũng vui vẻ chịu đựng.
Cho đến một ngày, chuyện Ninh Thanh Dã rơi vào luân hồi truyền đến tai hắn.
Trên khuôn mặt chết lặng của Văn Lan rốt cuộc lại có biểu cảm, đó là một loại hoảng loạn mà dùng mắt thường cũng có thể thấy được.
"Mặc dù Tiên quân phạm vào điều tối kỵ của Tiên giới, nhưng thái độ nhận tội thành khẩn, tương lai về sau sẽ dễ chịu hơn rất nhiều, hơn nữa dù sao ngài vẫn còn tiên tịch (nôm na là hộ khẩu tiên giới), rồi sẽ có một ngày trở lại Tiên giới."
Tiên quan có gương mặt hiền từ nói đến đây, lại đưa ra một ví dụ đối lập để so sánh:
"Như vị Ánh Vi kiếm tiên kia thì khác, vĩnh viễn đọa vào luân hồi, chờ đến ngày tiên thân của nàng tan biến sẽ không còn cơ hội hồi quy nữa."
"Ánh Vi kiếm tiên? Ninh Thanh Dã?"
Văn Lan chộp lấy cổ tay tiên quan, xiềng xích va vào nhau leng keng chói tai, vội vàng xác nhận lại.
Tiên quan chưa từng thấy bộ dạng kích động nhường ấy của Văn Lan, kinh ngạc sững sờ một hồi, sau đó chần chừ mà gật đầu.
"Đúng thế, ngoài nàng ta ra thì còn ai nữa đâu?"
Nhận được đáp án, cảm xúc trong mắt Văn Lan biến đổi hết lần này đến lần khác, chập trùng phập phồng, cuối cùng hóa thành một loại bình tĩnh mà quả quyết.
Tiên quan bị hắn thả ra, cổ tay tê rần.
Chỉ thấy vị Tiên quân tu ma đạo thành tiên này bấm một thủ quyết nhẹ bẫng như mây gió, nhẹ nhàng tránh thoát xiềng xích.
Tiên quan hoảng hốt, nhưng Văn Lan đã xông thẳng lên trời, rời khỏi Thiên Phạt Chi Địa.
…
Đối với Văn Lan, Ninh Thanh Dã là một tồn tại thế nào?
Mấy trăm năm trước, một câu "Chờ ngươi ở Vân Thần Tông" đã dẫn hắn vào đạo môn, sau đó trở thành sư tỷ, nhiều năm dạy bảo hắn đạt được thành tựu, danh chấn thiên địa.
Trên con đường tu hành dài đằng đẵng, đó là người vô số lần cứu hắn giữa lúc nước sôi lửa bỏng, vô số lần giúp hắn giành được sự sống từ cõi chết. Nếu không phải thế sự trêu ngươi, lầm đường lạc lối, nào đến nỗi rơi xuống bước đường này.
Thời trẻ, Văn Lan cũng từng xông pha, từng ganh đua, đã làm Kiếm tiên của Tiên môn, cũng từng làm lão tổ Ma đạo, nhưng sau khi hoàn toàn tỉnh ngộ, ẩn cư rồi phi thăng, chấp niệm của hắn thực sự chỉ có một.
Đó chính là bảo hộ tất cả những gì hắn mà hắn quan tâm.
Vân Thần Tông là một, sư tỷ là hai.
….
Ninh Thanh Dã đọa vào ba ngàn luân hồi, tiên thân vẫn trong trạng thái nhập định ở phủ đệ, đợi đến khi tiên thân kia tan rã hoàn toàn, nàng cũng hoàn toàn mất đi tiên tịch.
Khi Văn Lan đuổi tới nơi, trong tiên thân của Ninh Thanh Dã chỉ còn chừa một sợi thần hồn.
Hắn nhanh chóng triển khai thuật pháp khống chế, không cho tiên thân tiêu tán, để sợi thần hồn kia lưu lại trong cơ thể Ninh Thanh Dã. Văn Lan lại triệu hồi Vọng Trần, cứng rắn lấy kiếm trấn hồn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!