"Nhị ca, huynh biết mình đang làm cái gì không ?" Tô Tô lo lắng nói.
Bây giờ hai nước Hạ Chu giao chiến, Diệp Trữ Phong là con của tướng quân, vậy mà quỳ lạy quân địch, chẳng những không để ý khí khái người đọc sách, đến Diệp gia cũng không để ý!
Diệp Trữ Phong không đứng dậy, nước mắt của hắn ướt vạt áo.
Hắn biết hậu quả so với Tô Tô còn rõ ràng hơn, hắn biết Yêu Hồ hại rất nhiều người, hắn nghĩ, cứ như vậy mất nghiệt duyên này.
Thế nhưng từng cái đuôi Yêu Hồ bị chém đứt, sắp bị Đạm Đài Tẫn làm nhục chết, hắn cũng nhịn không được nữa, lảo đảo chạy ra.
Diệp Trữ Phong quần áo tả tơi, không quản ngàn dặm truy tìm một yêu tinh. Hắn không dám nhìn muội muội trong lồng, hắn thanh tỉnh hơn ai khác, nhưng cũng tuyệt vọng hơn ai khác.
Sau lưng Yêu Hồ thê lương, máu nhuộm đỏ vạt áo của hắn. Hắn đã từng quý trọng nàng, cùng nàng thương yêu. Nước mắt Diệp Trữ Phong chảy xuống, lần nữa đờ đẫn dập đầu một cái: "Cầu điện hạ tha cho nàng một mạng."
Đạm Đài Tẫn nói: "Diệp nhị công tử là người thông minh, có cầu, thì phải có nỗ lực, nàng có thể sống hay không, quyết định ngươi có nỗ lực gì?"
Diệp Trữ Phong nói: "Tại hạ không còn gì nữa, đời này nguyện vì điện hạ xông pha khói lửa, muôn lần chết không chối từ."
Diệp Trữ Phong tránh ánh mắt khiếp sợ của Tô Tô, nhắm mắt lại : "Chỉ cầu điện hạ sự việc tiếp theo, chớ để... Thuộc hạ đối phó Diệp gia."
Đạm Đài Tẫn nói: "Đối phó Diệp gia còn chưa tới phiên ngươi."
Hắn lấy ra một cái hộp ngọc, ra lệnh với Diệp Trữ Phong: "Vươn tay ra."
Diệp Trữ Phong nhận được hộp ngọc, một con côn trùng toàn thân bích sắc, từ trong hộp ngọc chui ra ngoài, chui vào người Diệp Trữ Phong.
Diệp Trữ Phong màu môi trắng bệch, cơ thể hơi phát run, hắn nhịn được, không rên một tiếng.
Côn trùng biến mất không thấy nữa, Đạm Đài Tẫn lạnh giọng nói: "Nhớ kỹ lời thề hôm nay của ngươi, nếu có phản bội, vạn trùng vào tim."
Diệp Trữ Phong che tim, yên lặng ôm lấy Yêu Hồ đẫm máu.
Yêu Hồ tên Phiên Nhiên, lúc này thành con Tiểu Hồ Ly vàng, sau lưng ba đuôi bị chém đứt, chảy máu.
Đạm Đài Tẫn rút kiếm Dạ Ảnh vệ.
Kiếm chiếu vào trên mặt hắn, hắn mỉm cười: "Diệp Trữ Phong, từng thấy máu không?"
Tô Tô mím chặt môi, nàng đương nhiên biết Đạm Đài Tẫn hỏi như vậy, không đơn thuần hỏi Diệp Trữ Phong có thấy qua máu hay không , mà là hỏi hắn có từng giết người hay chưa.
Diệp Trữ Phong lắc đầu.
"Như này nhé." Đạm Đài Tẫn nói: "Chuyện thứ nhất, giết Thi Yêu đi."
Đạm Đài Tẫn ném thanh kiếm ở bên chân Diệp Trữ Phong, Diệp Trữ Phong không thể tin ngước mắt: "Điện hạ!"
Yêu Hồ ở trong ngực hắn giãy dụa, Diệp Trữ Phong sắc mặt trắng bệch.
Hôm nay như giết cương thi Khương Nhiêu, Phiên Nhiên sẽ hận chết hắn.
Đạm Đài Tẫn không nói, giống như cười mà không phải cười nhìn Diệp Trữ Phong. Trong mắt hắn băng lãnh, cho dù ai cũng sẽ không cảm thấy hắn đang nói đùa.
Tròng mắt Diệp Trữ Phong, thân thể cứng ngắc nhặt thanh kiếm lên.
Phiên Nhiên đang an tĩnh rít lên, cắn trên tay Diệp Trữ Phong.
Diệp Trữ Phong p giơ tay chém về phía Khương Nhiêu.
Không có Minh La châu Khương Nhiêu chỉ là một thân thể không cách nào động đậy, đầu của hắn lăn xuống đất, thậm chí một giọt máu cũng không có.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!