Bạc Nhược U bị tiếng gõ cửa đánh thức, nàng mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy trời còn chưa sáng hẳn. Trong thoáng chốc, nàng có chút hoang mang, mấy ngày nay đi thuyền đều yên ổn, sao giờ còn chưa rạng đông mà lại có người đến gọi?
Tiếng gõ cửa "rầm rầm rầm" vang lên lần nữa.
Bạc Nhược U lập tức tỉnh hẳn, vội mở miệng hỏi: "Ai vậy?"
"Là ta."
Giọng của Hoắc Nguy Lâu.
Bạc Nhược U ngạc nhiên, liền đứng dậy mặc áo quần. Thường thì giờ này nàng cũng đã sắp tỉnh, nên rất nhanh lấy lại tinh thần. Không biết có chuyện gì, nàng vội mặc váy, chỉ búi tóc đơn giản rồi bước ra. Vừa mở cửa, Hoắc Nguy Lâu đứng ở đó, che khuất ánh sáng nhạt của mặt trời, sắc mặt nghiêm trọng, khiến Bạc Nhược U cũng cảm thấy căng thẳng.
"Hầu gia, xảy ra chuyện gì sao?"
Hoắc Nguy Lâu nhìn nàng, mái tóc nàng búi vội có phần lỏng lẻo, một phần buông rủ xuống bên gáy, giữa mi tâm còn chút vẻ chưa tỉnh ngủ, nhưng đôi mắt thì trong trẻo. Ánh mắt chàng dừng lại ở búi tóc chưa gọn gàng, lướt qua cổ áo có chút buông lỏng, rồi dời ánh mắt đi, trầm giọng: "Chải tóc chỉnh tề và mặc áo khoác vào, chuẩn bị nghiệm thi."
Bạc Nhược U tròn mắt ngạc nhiên: "Nghiệm thi?"
Hoắc Nguy Lâu liếc nàng một cái: "Lý Ngọc Sưởng chết rồi."
Bạc Nhược U vừa búi lại tóc vừa nhíu mày, Lý Ngọc Sưởng là ai? Hoắc Nguy Lâu nhận ra nàng nghi hoặc liền đáp: "Ngọc lão bản."
Thì ra Ngọc lão bản tên thật là Lý Ngọc Sưởng... Bạc Nhược U lúc này mới hiểu ra, nhưng dù thế nào nàng cũng không ngờ hắn lại chết. Nàng nhanh chóng vấn tóc, khoác áo rồi đi theo.
Hoắc Nguy Lâu nhìn nàng một lượt, thấy hoàn toàn chỉnh tề mới hài lòng dẫn nàng đi.
Phúc công công và Lộ Kha không thấy đâu, chỉ có Hoắc Khinh Hoằng ngáp dài, vừa đẩy cửa ra liền hỏi: "Đại ca, có chuyện gì vậy?"
"Chết người rồi." Hoắc Nguy Lâu chỉ nói ngắn gọn, dẫn Bạc Nhược U xuống lầu. Đến lầu hai, Bạc Nhược U thấy không ít người chen lấn trên hành lang, đông nhất vẫn là người của Ngọc Xuân Ban. Các vị khách khác trên thuyền có lẽ cũng bị đánh thức, giờ khắc này ai nấy đầu tóc còn bù xù, đứng dựa vào lan can nhìn về hướng đuôi thuyền để dò xét.
Bạc Nhược U nhích lại gần Hoắc Nguy Lâu, khẽ hỏi: "Hầu gia, Ngọc lão bản sao lại chết rồi?"
Hoắc Nguy Lâu vừa đi vừa nói: "Khoảng hai nén hương trước, khi thuyền công thu dây thừng kéo mỏ neo lên, dây bị mắc lại, ban đầu cứ tưởng là vướng phải thứ gì đó, nhìn xuống thì thấy một thi thể. Thuyền công kinh hãi báo Thẩm Nhai, hắn cho người vớt thi thể lên thì nhận ra đó là Lý Ngọc Sưởng."
Khi xuống tới lầu một, Phúc công công đã vội tiến tới nghênh đón: "Hầu gia, U U, người của Ngọc Xuân Ban đều đã biết chuyện, giờ họ đang quây quanh thi thể Ngọc lão bản khóc lóc."
Bạc Nhược U nhớ lại cảnh trên lầu hai, đa phần chỉ là những người không nổi danh, còn đám Liễu Tuệ Nương thì không thấy bóng dáng.
Hoắc Nguy Lâu mặt trầm hẳn xuống, không nói một lời, đi về hướng đuôi tàu. Bạc Nhược U theo sau, chưa đến gần đã thấy đám người đứng đầy boong tàu, phía ngoài là người của Ngọc Xuân Ban, bao gồm cả Liễu Tuệ Nương và Nguyệt Nương. Ngoài ra còn có mấy tiểu sinh và bốn, năm nữ tử trẻ tuổi khác mà nàng từng thấy lên sân khấu.
Lộ Kha và Tú Y Sứ đứng gần đó, Ngô Du cũng có mặt bên cạnh họ, ở phía bên kia là Thẩm Nhai cùng bảy, tám thuyền công. Sắc mặt mọi người đều nặng nề vì cái chết bất ngờ này.
Khi thấy Hoắc Nguy Lâu đến, đám đông lập tức nhường đường. Thẩm Nhai tiến lên một bước, nói: "Công tử, hiện giờ xảy ra mạng người, đến bến sau chỉ sợ phải cho thuyền cặp bờ để báo quan, chờ quan phủ xét duyệt mới có thể tiếp tục hành trình, bằng không..."
"Không cần dừng thuyền cặp bờ, án này bản hầu sẽ thẩm."
Câu nói của Hoắc Nguy Lâu khiến sắc mặt Thẩm Nhai khẽ biến đổi. Lộ Kha thấy vậy liền nói: "Trước mặt ngươi hiện giờ chính là Võ Chiêu hầu."
Thẩm Nhai kinh ngạc, dù đã sớm đoán thân phận Hoắc Nguy Lâu không tầm thường, hắn vẫn không ngờ y lại là Võ Chiêu hầu. Chỉ sững sờ trong khoảnh khắc, Thẩm Nhai lập tức vén áo quỳ xuống: "Tại hạ có mắt không thấy núi Thái Sơn, bái kiến hầu gia."
Hắn vừa quỳ xuống, những người khác cũng vội vàng quỳ theo. Ai ai cũng biết uy danh Võ Chiêu hầu, nhưng không ngờ có ngày lại đi cùng chuyến thuyền với vị hầu gia nổi danh này.
Hoắc Nguy Lâu phất tay: "Miễn lễ. Nói rõ chi tiết về cách phát hiện thi thể hắn, đêm qua sau khi diễn xong, mọi người đã đi đâu, có ai gặp hắn không? Hiện tại trước tiên cần làm rõ nguyên nhân hắn rơi xuống sông. Nếu là sự cố ngoài ý muốn thì không cần truy cứu, nhưng nếu không phải, mọi người trên thuyền đều không tránh khỏi liên can."
Nghe Hoắc Nguy Lâu nói, sắc mặt mọi người đều biến đổi. Thẩm Nhai khẽ gật đầu: "Có hầu gia điều tra tại đây, tại hạ hoàn toàn yên tâm. Điều tra rõ nguyên nhân cái chết mà không ảnh hưởng hành trình thì thật là tốt. Nếu hầu gia cần người hỗ trợ, xin cứ phân phó."
Hoắc Nguy Lâu gật đầu: "Báo với những vị khách khác không nên tự ý đi lại. Bắt đầu từ hôm nay, mọi hoạt động không cần thiết trên thuyền đều hủy bỏ, chờ điều tra xong sẽ khôi phục bình thường."
Việc có người chết trên thuyền vốn đã gây xui xẻo, khách không liên quan cũng sợ bị liên lụy. Nghe lệnh của Hoắc Nguy Lâu, Thẩm Nhai lập tức phái người đi truyền tin.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!