Nam tử áo đỏ lên tiếng, giọng điệu trong trẻo, đôi mắt phượng mang chút tương đồng với Hoắc Nguy Lâu, song đuôi mắt hơi nhọn lên, như thể luôn có ý cười giễu cợt. Lúc này, hắn nói năng không chút kiêng dè, tựa hồ làm càn đã thành thói quen, dù trước mặt Hoắc Nguy Lâu và các Tú Y Sứ.
Phúc công công tiến đến cửa, bất đắc dĩ cười: "Thế tử gia, nơi cửa Phật không nên nói lung tung. U U là ngỗ tác mà Hầu gia tìm từ Thanh Châu."
Bạc Nhược U vội cúi người: "Bái kiến Thế tử."
Nàng rủ mắt, trong lòng đã đoán được thân phận người trước mặt.
Phụ thân của Hoắc Nguy Lâu là Thế tử Hoắc Quốc Công, sau được trưởng công chúa triệu làm phò mã, gia phong Định Quốc Công, còn tước vị Hoắc Quốc Công ban đầu thì do em ruột kế nhiệm. Vị này chắc hẳn là Thế tử đương nhiệm của Hoắc Quốc Công, đường đệ của Hoắc Nguy Lâu.
"U U?" Hoắc Khinh Hoằng nhếch môi, khoanh tay bước vào. "Ngỗ tác? Một tiểu mỹ nhân thế này mà đi làm ngỗ tác sao?"
Hắn liếc qua bộ xương trên bàn trước mặt Bạc Nhược U, sắc mặt chợt tái, chạy ra cửa như tên bắn: "Công công... đó... đó không phải là xương người chứ...?"
Phúc công công càng cười sâu hơn, không tỏ vẻ gì lạ lẫm: "Thế tử gia, Hầu gia lần này tới đây là để điều tra vụ án liên quan đến bộ hài cốt này. Trong sương phòng bên trái còn có thi thể Phùng đại nhân. Nếu Thế tử sợ hãi, chi bằng đi dạo ở ngoài một chút?"
Sắc mặt Hoắc Khinh Hoằng trắng bệch thấy rõ, nhíu mày nhìn chằm chằm Bạc Nhược U, như thể đang thắc mắc vì sao một tiểu cô nương như nàng có thể bình thản đứng bên cạnh bộ xương người.
Khẽ nhếch hàm dưới, Hoắc Khinh Hoằng ngẩng đầu nói: "Ta không sợ. Chỉ là thấy mấy thứ này không sạch sẽ. Lần này Quy Lan xuống phía Nam không phải để giúp Đại ca nghiệm thi sao? Sao Đại ca lại dẫn theo tiểu mỹ nhân này làm ngỗ tác? Này, cô thật biết nghiệm thi không? Làm một lần cho ta xem nào..."
Thân phận cao quý của Hoắc Khinh Hoằng khiến hắn nói năng chẳng chút kiêng dè. Bạc Nhược U chỉ thấy da đầu hơi tê, nàng thực không am hiểu ứng phó loại công tử thế gia này.
"Ngươi vừa đến đã gây rối rồi." Một giọng nói trầm trầm bỗng vang lên.
Mọi người nhìn về phía sương phòng bên phải, thấy Hoắc Nguy Lâu bước ra, đứng ở cửa, nhíu mày nhìn Hoắc Khinh Hoằng. Hoắc Khinh Hoằng lập tức thu lại vẻ kiêu ngạo, đứng nghiêm chỉnh.
"Đại, Đại ca..." Hoắc Khinh Hoằng thốt lên, lúc này, nam tử bạch y ngồi trên xe lăn cũng cất tiếng: "Hầu gia."
Hoắc Nguy Lâu đi về phía họ, nói: "Quy Lan, đây là ngỗ tác ta tìm từ Thanh Châu. Vụ án An Khánh Hầu phủ nàng ấy xử lý rất tốt nên ta mang theo đến đây. Lần này ngươi và nàng sẽ cùng nghiệm thi."
Minh Quy Lan vẫn nhìn Bạc Nhược U, có vẻ do dự, nhưng Hoắc Nguy Lâu tiếp tục: "Thuật nghiệm thi của nàng ấy khá cao minh, dù tuổi còn trẻ nhưng cũng đã làm ngỗ tác được vài năm."
Lần đầu tiên được Hoắc Nguy Lâu khen ngợi như vậy, Bạc Nhược U có phần ngạc nhiên. Nghe những lời ấy, Hoắc Khinh Hoằng nhìn nàng, nghi vấn bớt đi, thay vào đó là sự tò mò. Minh Quy Lan khẽ cười: "Nếu được Hầu gia đánh giá cao như thế, thuật nghiệm thi của cô nương chắc hẳn rất xuất sắc. Ta vốn là đại phu, sau này cũng không cần theo Hầu gia bôn ba khắp nơi nữa."
Hoắc Nguy Lâu thầm nghĩ Bạc Nhược U cũng chưa hẳn sẽ theo y lâu dài, nhưng không nói ra, chỉ đáp: "Ngươi tinh thông y đạo, đó là điều nàng không thể bằng. Lần này muốn nghiệm cốt, ngươi cùng nàng thử nghiệm đi."
Minh Quy Lan thở dài: "Xin nghe theo Hầu gia phân phó." Rồi y quay sang bảo gia nhân phía sau: "Nâng ta vào trong."
Gia nhân lập tức tiến lên, nâng ghế Minh Quy Lan đến gần bàn dài đặt xương trắng. Hoắc Nguy Lâu không nói thêm, quay sang gọi Hoắc Khinh Hoằng, hắn tiến đến, đầu hơi rủ xuống, đứng khá quy củ. Hoắc Nguy Lâu nói: "Lần này là làm việc, nếu ngươi gây chuyện thì lập tức trở về kinh."
Hoắc Khinh Hoằng ngẩng lên, vẻ mặt như trái khổ qua: "Đại ca, ta chỉ thấy bất ngờ khi tiểu mỹ nhân này lại biết nghiệm thi, nào dám gây rối..."
Hoắc Nguy Lâu nhíu mày, Hoắc Khinh Hoằng lập tức cúi đầu, không biết mình nói sai chỗ nào. Hoắc Nguy Lâu nhìn đệ đệ, lắc đầu rồi xoay người trở về sương phòng.
Bên trong, Liễu Phàm và Liễu Giác vẫn còn đang báo cáo. Hoắc Nguy Lâu đi rồi, Hoắc Khinh Hoằng lại nheo mắt nhìn về phía cửa chính đường, thấy Minh Quy Lan đang nói chuyện với Bạc Nhược U: "Cô nương, Hầu gia phá nhiều vụ án nghiêm trọng, rất ít khi đưa theo ngỗ tác không rõ lai lịch. Lần này mang cô nương đi cùng, hẳn là rất tin tưởng, cô nương không cần quá căng thẳng.
Dù ta hiểu y lý nhưng không chuyên nghiệp như ngỗ tác, lần này nghiệm thi nghiệm cốt, cô nương vẫn giữ trọng trách lớn."
Phúc công công đứng cạnh cười: "Gia tộc Minh công tử vốn là ngự y thế gia, phụ thân ngài chính là viện chính Thái Y Viện, ngài cũng rất được chân truyền, tuổi trẻ đã là thần y trong kinh."
Minh Quy Lan bật cười: "Công công quá lời."
Bạc Nhược U nghe đến chữ "ngự y thế gia" thì khẽ đổi sắc, ngước nhìn Minh Quy Lan, thấy y tuấn tú, mặt mày ôn hòa, đặc biệt là ánh mắt trong trẻo như dòng nước, khiến lòng nàng dịu lại: "Thông hiểu y lý cũng rất hữu ích cho nghiệm thi. Dân nữ tư lịch nông cạn, kính xin công tử chỉ bảo."
Minh Quy Lan cười: "Chỉ bảo thì không dám, chỉ mong cô nương giúp Hầu gia phân ưu, cũng giúp ta đỡ phần vất vả."
Nhìn vẻ do dự của Bạc Nhược U, y nhẹ nhàng vỗ đầu gối: "Ta đã tàn tật lâu năm, đi đứng không tiện, nếu phải đi đường xa, thực sự không dễ dàng gì. Nhưng lệnh của Hầu gia thì không dám kháng cự."
Lời tuy như vậy, nhưng rõ ràng là y rất thân quen với Hoắc Nguy Lâu mới nói thoải mái như thế, cũng không hề e ngại nhắc đến đôi chân của mình. Bạc Nhược U cũng thản nhiên: "Nếu thế, dân nữ sẽ nghiệm cốt, công tử quan sát, nếu có gì không thích hợp, xin chỉ rõ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!