Edit: Mèo
Beta: Niêm Hoa Nhất Tiếu + Tiêu Tích + Há Cảo
Sự xuất hiện của Tô Duệ làm mọi người cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng thấy hắn còn ôm một người trong lòng, tất cả khách khứa đều có biểu tình quỷ dị.
"Khụ khụ."
Tô Vãn yếu ớt ho lên vài tiếng, giãy giụa ý bảo Tô Duệ thả mình xuống.
Lúc này, Hiên Viên Duệ cũng đã nhìn thấy Tô Vãn, từ sau khi nàng bị hắn đưa tới lãnh uyển, Hiên Viên Duệ chưa từng tới thăm nàng.
Người cực độ tự tin thì cũng sẽ cực kỳ tự phụ, Hiên Viên Duệ không cho phép bất kỳ ai lừa gạt mình, cho nên đối với Tô Vãn, hắn thật sự tàn nhẫn tới tận tim.
Đây là bộ mặt thật của nam nhân này rồi! Hắn ra sinh ra ở trong hoàng thất, sao có thể chân thành được?
"Việt Vương điện hạ, chúc mừng ngài."
Tô Vãn tiến lên từng bước một, chậm chạp đi tới trước mặt Hiên Viên Duệ, giờ phút này, ánh mắt cô bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng không một gợn sóng.
Hiên Viên Duệ chưa từng thấy Tô Vãn bình tĩnh, lãnh đạm thế này bao giờ, nhất thời ngây người ra.
Mà đối mặt với cục diện xấu hổ này, Diệp Tri Họa một thân váy áo đỏ lại hoảng loạn. Nàng ta bắt lấy tay Hiên Viên Duệ theo bản năng, sau đó ngước mắt nhìn Tô Vãn, trong giọng nói mang theo vẻ lo lắng, "Tỷ tỷ, sức khỏe của tỷ thế nào rồi, có tốt không?"
"Ta không phải tỷ tỷ của ngươi."
Tô Vãn nhìn Diệp Tri Họa, ánh mắt sắc bén như dao.
Ngữ khí lạnh nhạt và ánh mắt sắc bén này làm cho Diệp Tri Họa hơi tránh tới phía sau Hiên Viên Duệ, mà Hiên Viên Duệ cũng lập tức nhíu mày, trầm mặt nhìn Tô Vãn: "Tô Vãn, chú ý thân phận của nàng, nơi này không phải nơi nàng có thể ầm ĩ."
Còn tưởng nàng ở lãnh uyển đã nghĩ thông rồi, không ngờ...
"Ha..."
Một tiếng cười nhạo đầy trào phúng vang lên.
Tô Duệ ngẩng đầu, ánh mắt âm lệ nhìn chằm chằm Hiên Viên Duệ, "Vương gia, mong ngài chú ý thân phận của mình một chút! Tỷ tỷ của ta đường đường là Quận chúa, tối nay đặc biệt tới chúc mừng ngài, ngài đối đãi với khách như thế sao?"
Tô Duệ còn cố ý nhấn mạnh chữ "khách" làm cho thần sắc của mọi người càng trở nên đặc sắc.
"Còn nữa..."
Lúc này, đôi mắt lạnh lẽo của Tô Duệ lại dừng trên người Diệp Tri Họa, "Tỷ tỷ của ta chỉ có một đệ đệ là ta đây, không phải ai cũng xứng gọi tỷ ấy là tỷ tỷ. Việt Vương phi, ngươi đừng có nhận loạn thân thích."
"Ta..."
Diệp Tri Họa không dám đối diện với Tô Duệ. Đời trước, Diệp Tri Họa cũng không sống lâu hơn Tô Vãn bao nhiêu, cho nên kết cục của Tô gia và Tô Duệ như thế nào nàng ta cũng không rõ lắm. Nhưng dù là kiếp trước hay kiếp này, tên tuổi của sát tinh Tô Duệ này vẫn rất vang dội, người này giống như kẻ điên, chẳng ai tình nguyện đi đắc tội với hắn.
"Aizz..."
Một tiếng thở dài ai oán lập tức đánh tan không khí không vui vẻ trong đại sảnh. Tô Vãn thở dài một hơi, sau đó lại liếc nhìn Hiên Viên Duệ, nói: "Ta thật sự chúc mừng Vương gia tìm được người mình thương yêu. Việt Vương phủ này đã không còn chỗ cho ta dung thân nữa, tối nay ta tới đây để cáo biệt với Vương gia."
Cáo biệt?
Hiên Viên Duệ kinh ngạc nhìn Tô Vãn. Cho dù hắn không còn cảm tình với nàng, nhưng Hiên Viên Duệ chưa từng có ý định để Tô Vãn rời khỏi mình. Giờ phút này, bỗng nhiên nghe được Tô Vãn muốn đi, hơn nữa còn nói trước mặt bao nhiêu khách khứa, điều này làm cho Hiên Viên Duệ cảm thấy mất hết mặt mũi, lửa giận xông lên, hắn nổi trận lôi đình quát: "Hồ nháo!
Nàng là Vương Phi cưới hỏi đàng hoàng của Bổn vương, nàng muốn đi đâu?"
"Vương Phi? Không phải ở ngay bên cạnh ngài hay sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!