: Ác mộng thứ chín (4)
Edit: Chip Chip
Beta: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Banner: Ly Châu
Thời điểm Tô Vãn tỉnh dậy, khứu giác nhạy bén ngửi thấy mùi thơm như có như không trong không khí, cô mơ mơ màng màng nâng mí mắt, lập tức nhìn thấy Tề Mộc đang bận rộn nướng thịt thỏ.
Phương Điềm Điềm vẫn dựa vào Tô Vãn, đang ngủ vô cùng say.
"Em tỉnh rồi?"
Tựa hồ đang chú ý tới hành động của Tô Vãn bên kia, Tề Mộc ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô Vãn, ánh nắng mặt trời xuyên qua cành lá rậm rạp tạo thành từng vệt loang lổ, rọi xuống thành đốm sáng li ti, ánh lên sườn mặt Tề Mộc. Trong khoảnh khắc ấy, dù khuôn mặt hắn đang tươi cười nhưng lại không hề mang đến cảm giác ấm áp.
Tô Vãn liếc nhìn Tề Mộc, ánh mắt cô dừng lại trên nhành cây trong tay hắn: "Thì ra anh còn làm được cái này, thật khiến người khác kinh ngạc."
Một đại thiếu gia rảnh rỗi, ăn chơi trác táng, sống trong nhung lụa lại biết làm những thứ này, thật đúng là làm người khác phải ghé mắt nhìn xem.
Đáy mắt Tề Mộc hiện lên một tia phức tạp, trên mặt lại tươi cười theo thói quen "Nếu không thể ra phòng khách, xuống phòng bếp, làm gì còn mặt mũi tán gái nữa? Đầu năm nay, đàn ông không biết nấu cơm, không phải là người chồng tốt!"
Vừa nói dứt, Tề Mộc liền xé một miếng thịt xuống đưa đến trước mặt Tô Vãn: "Ưu tiên con gái trước! Yên tâm, tay tôi đã rửa qua!"
Tô Vãn cũng không làm ra vẻ, tiếp nhận thịt nướng liền thong thả ung dung ăn. Phương Điềm Điềm cuối cùng cũng bị mùi hương hấp dẫn đánh thức, ba người ăn no xong liền tiếp tục nghiên cứu hành trình.
Tuy túi du lịch trên người Tề Mộc rất lớn, còn có một ít đồ dùng bên ngoài cùng mấy bình nước, mọi người ở chỗ này chờ đợi tuy rằng không đến mức chết khát chết đói. Nhưng sau khi bị nhốt ở đây một ngày, cuối cùng ba người vẫn quyết định đi theo một phương hướng, tính toán nếu không tìm thấy những người khác, ít nhất cũng phải tìm được lối ra khỏi rừng cây này.
Kế tiếp là một ngày bình bình đạm đạm, nhưng càng bình đạm, Tô Vãn càng cảm thấy bất an. Mãi đến lúc chạng vạng, Phương Điềm Điềm chợt kích động như phát hiện đại lục mới, nhìn về phía một phía kêu to: "Tô Vãn, Tô Vãn, cậu mau xem! Nơi đó có nhà!"
Nhà?
Tô Vãn và Tề Mộc không hẹn mà cùng ngước mắt. Quả nhiên thấp thoáng dưới bóng cây, một căn nhà bằng trúc đã ở đó từ lúc nào.
Nhà trúc......
Sắc mặt Tô Vãn lại biến đổi.
Ở trong trí nhớ của cô, mộng cảnh tầng thứ nhất tuyệt đối không phải như vậy! Cũng chưa từng xuất hiện căn nhà trúc nào hết!
Hơn nữa, căn nhà trúc này......
Lúc Tô Vãn còn đang chần chừ, từ trong cách rừng cây rậm rạp, nhà trúc bên kia đột nhiên chiết xạ ra vài luồng ánh sáng.
"Ai ở chỗ đó? Là Tô Vãn, Điềm Điềm sao?"
Giọng nam mát lạnh chậm rãi truyền đến, nghe được giọng nói ấy, ánh mắt Phương Điềm Điềm chợt sáng lên vài phần: "Tần Lộ! Tần Lộ! Là tôi! Chúng tôi ở chỗ này!"
Tần Lộ là bạn cùng phòng với Dịch Tử Hiên, đồng thời cũng là đối tượng Phương Điềm Điềm vẫn luôn yêu thầm.
Quả nhiên, âm thanh Phương Điềm Điềm vừa cất lên, không lâu sau, trong rừng cây liền truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó thân hình cao lớn của Tần Lộ liền xuất hiện trước mặt ba người.
Cậu ta vẫn còn mặc bộ quần áo màu đen từ lúc xuất phát, trên tay cầm đèn pin.
Tần Lộ nhìn ba người, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Ba người các cậu rốt cuộc đã trở lại!"
Tô Vãn ngẩn ra, Tề Mộc cũng nhíu mày một chút, chỉ có Phương Điềm Điềm hướng về phía Tần Lộ cười ngây ngô một cái, phảng phất như nhìn thấy người thân, không còn bộ dạng kinh hoàng sợ hãi như ngày hôm qua nữa.
"Vào đi thôi, tất cả mọi người đều ở đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!