Cái mông của An Đề vẫn còn đau ê ẩm. Cô ngồi trên ghế nhai nhai, trong lòng vừa tức vừa xấu hổ không nói nên lời. Cô quyết quy hết tội làm mình mất mặt lên đầu hai chú cháu nhà Chu Cánh.
Chu Chỉ Thực bĩu môi khinh khỉnh: "Chị lớn từng này rồi mà còn so đo với trẻ con như em."
"Ồ, giờ thì biết mình là trẻ con rồi hả? Sao vừa nãy em không biết "tôn kính trưởng bối"?" An Đề thù dai, lôi tội trạng hai ngày nay của con bé ra kể lể.
Chu Chỉ Thực vội bịt tai lại, la lên: "Không nghe, không nghe!"
Chu Cánh trầm giọng quở: "Không lễ phép."
Giọng thì ra vẻ phê bình, nhưng cũng chỉ búng nhẹ lên trán cô bé, không có ý trừng phạt nghiêm khắc.
An Đề bĩu môi, thầm nghĩ, thảo nào Chu Chỉ Thực bị anh trị được.
Chờ Chu Cánh vừa quay đi, Chỉ Thực liền lè lưỡi trêu ngươi cô.
Tính tình Chỉ Thực hiếu động, giận nhanh mà quên cũng nhanh, hệt như chuyện không vui lúc chiều chưa từng xảy ra. Hoặc là, dù chưa trưởng thành, cô bé cũng đã ngầm hiểu rằng, những chuyện ảnh hưởng đến tâm trạng, phá hỏng tình cảm thế này, thì nên vứt đi như rác.
Chu Cánh nhìn hai người họ đấu khẩu, thầm nghĩ, mới lúc nãy còn "liên thủ" nhất trí đối ngoại, quay đầu một cái đã có thể cãi nhau túi bụi.
Nuôi hai đứa trẻ con, đúng là mệt tâm thật.
Bà Từ Lệ Phân ngồi nhặt rau, trên mặt tươi rói. Nhà cửa náo nhiệt, vui hơn hẳn cảnh bà già goá bụa lủi thủi một mình trong căn nhà cũ ở nông thôn.
Bà nói với Chu Cánh: "Con bé Tiểu Đề này đáng yêu thật. Hôm qua con chưa về, nó còn dạy mẹ dùng điện thoại, cài cái Weibo gì đó."
"WeChat ạ? Mẹ có rồi mà?"
"Không phải không phải, cái mà để xem tin tức ấy."
Bà nghĩ không ra, mở lên cho anh xem.
Là Weibo.
Người già tuổi tác đã cao, khả năng học cái mới cũng yếu đi. Cái điện thoại thông minh kia, bà cũng chỉ biết gọi điện, gửi WeChat.
Từ Lệ Phân không chủ động yêu cầu, Chu Cánh thì bận, Chỉ Thực được nghỉ hè về, liền được giao nhiệm vụ "bên cạnh" bà, nhưng cô bé cứ cầm điện thoại là chơi game, lướt video ngắn, cũng chẳng dạy được bà cái gì.
Bà Từ Lệ Phân trêu: "Giới trẻ bây giờ biết chơi thật, không giống thế hệ của con."
Tuy Chu Cánh hơn An Đề không nhiều tuổi, nhưng xét cho cùng, cái khác biệt chính là trải nghiệm. Thêm nữa do tính cách của Chu Cánh, càng khiến anh như cách cô cả một thế hệ.
Nếu không cũng đâu đến nỗi gánh nổi tiếng "Chú" mà cô gọi.
Thực tế thì anh cũng mới tốt nghiệp thạc sĩ được vài năm.
Anh nói: "Nhưng cô ấy lười biếng, kén chọn, quen sống sung sướng rồi, mẹ phải chịu đựng tính khí của cô ấy nhiều hơn."
Bà Từ Lệ Phân lại chẳng hề để tâm: "Tiểu Đề nói vậy thôi, chứ cũng có làm gì quá đáng đâu."
"Nghe có vẻ mẹ rất thích cô ấy."
"Thích chứ, sao lại không thích? Tính tình của cả con với anh con đều trầm quá. Anh con còn đỡ, chứ từ nhỏ con đã ít nói, lại già dặn, mười mấy tuổi đã biết lên lớp mẹ rồi. Ban đầu mẹ còn sợ Chỉ Thực ở với con lâu ngày càng ngày càng giống con. Kiểu hướng ngoại một chút như Tiểu Đề là tốt nhất."
Bà Từ Lệ Phân đổ rau đã nhặt vào chậu, vặn vòi nước rửa.
Vì nhắc đến con trai cả, bà bất giác liên tưởng đến việc anh ấy mất sớm, bà lại trầm mặc. Chu Liệt mất đã lâu, nhưng trước sau vẫn là một vết sẹo không lành trong lòng bà Từ Lệ Phân, thỉnh thoảng lại âm ỉ đau nhói.
Trước nhà có trồng cây thanh yên, cây bưởi, giờ chưa đến mùa ra quả, lá cây mọc um tùm, những vệt nắng ấm áp, dày đặc chiếu xuống. Nước b*n r* tung tóe, lấp lánh như vụn kim cương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!