Chương 8: Người mẹ (phiên bản) nam

Anh chị em của Phương Tích Dung và An Chính Đình không nhiều, mà những người còn giữ liên lạc lại càng ít. An Đề là đứa nhỏ nhất trong lứa này, lại được bà ngoại và mẹ cưng chiều hết mực. Từ khi còn rất nhỏ, cô đã tự học được cách dùng đủ mọi phương thức để đạt được thứ mình muốn, không đạt mục đích thì không bao giờ bỏ qua.

Khóc lóc là kỹ năng sinh tồn bẩm sinh của con người, dùng để thu hút sự chú ý của người lớn. Và nó cũng bị cô sử dụng như một thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.

Phương Tích Dung, một người hô mưa gọi gió trên thương trường, lại cứ không chịu nổi khi thấy con gái khóc. Chỉ cần An Đề bĩu môi, bà sẽ lập tức thỏa hiệp trước khi "nước lũ ngập Kim Sơn": Được rồi, được rồi, chiều con hết.

Sau khi lớn lên, hay nói đúng hơn là, sau khi hai người thương yêu cô nhất lần lượt qua đời, nước mắt cũng bị cô xếp xó.

Đã quá lâu, lâu đến mức cô quên mất ngày xưa người lớn đã dỗ dành mình khi khóc nhè như thế nào.

An Đề bị tiếng khóc của Chỉ Thực làm cho trở tay không kịp, cô hoảng loạn dỗ dành: "Không phải, em đừng khóc mà, chị trêu em thôi, đừng tin thật chứ."

Tiếng khóc của cô bé con vừa ré lên, giống như quả bóng nước bị vỡ, nước mắt lập tức tuôn ào ào.

Không sao cản nổi, cứ như phải khóc cho đã thì mới chịu.

Cô cảm thấy bất lực.

Nhiều hơn cả, là sự chột dạ vì đã đùa quá trớn.

Chu Cánh chắc chắn lại sắp trưng cái bản mặt lạnh như tiền ra để giáo huấn cô.

Chu Cánh ở trong nhà vội vàng chạy ra xem xét tình hình: "Sao thế?"

Chu Chỉ Thực quay lưng đi, không cho anh chạm vào, vẫn cứ "oa oa" khóc lớn.

Kẻ đầu sỏ An Đề sờ sờ mũi: "Tôi chỉ trêu cô bé một chút, không ngờ lại làm cô bé khóc."

Đại khái Chu Cánh cũng hiểu ra, không mắng cô, mà quay sang nói với Tống Di vừa đi cùng ra: "Xin lỗi, tôi phải xử lý chút việc nhà. Về đề nghị của cô, tôi sẽ trả lời sau, có được không?"

Vô cùng lễ phép và đúng mực, khiến người ta không thể từ chối.

Tống Di gật đầu, dịu dàng nói: "Được, chúng ta vẫn chưa trao đổi phương thức liên lạc."

Chu Cánh chẳng còn tâm trạng đâu mà nghĩ nhiều, lập tức mở mã QR WeChat của mình ra cho cô quét.

An Đề liếc liếc anh, lại liếc liếc cô ta.

Cái quái gì vậy? Cùng là lần đầu gặp mặt, sao thái độ đối với cô và đối tượng xem mắt lại khác nhau một trời một vực thế? Coi thường cô à?

Tống Di đi rồi, Chu Cánh mới xoay người Chỉ Thực lại: "Chu Chỉ Thực, con lại giở cái tính khí gì đấy?"

An Đề nhỏ giọng nói: "… Chú đừng hung dữ với cô bé."

"Chú có nói là chú không cần con nữa không?"

"Chị An Đề nói, sau này vợ của chú có thể sẽ không thích con, chú cũng sẽ đối xử không tốt với con, đến lúc đó chắc chắn chú sẽ không cần con nữa, hu hu hu…"

Chỉ Thực nức nở nghẹn ngào, nói cũng không rõ lời.

"Trước kia chú đã nói với con, chú sẽ bên cạnh con cho đến khi con lớn lên, đúng không? Chú đã lừa con bao giờ chưa?"

Chỉ Thực không nói gì, cô bé giơ tay áo lên quẹt nước mắt.

Chu Cánh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cô bé: "Có muốn ôm không?"

Cô bé bước tới, vòng tay qua cổ anh, vùi mặt vào vai anh. Vì vừa khóc quá dữ, mũi cô bé cứ sụt sà sụt sịt.

Anh nhẹ nhàng bế cô bé lên, rút một tờ khăn giấy đưa cho cô bé: "Tự lau sạch đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!