Chương 7: Bởi vì Chu Kính Hạo

An Đề đặc biệt kén ăn.

Người khác luôn cho rằng cô gầy như vậy là vì ăn ít, hoặc là do gen trời sinh ăn không mập. Thật ra không phải.

Cái này cô không ăn, cái kia cô cũng không ăn, đủ kiểu tật xấu kén chọn. Cùng một món ăn, bữa trước cô còn có thể ăn vài miếng, bữa sau đã không muốn đụng đũa, ăn cơm cứ như mèo ăn.

Mấy món Chu Cánh nấu đều là cơm nhà bình thường, chưa đến mức tuyệt thế mỹ vị, nhưng không hiểu sao, cô vẫn chịu thử một miếng.

Ví dụ như món hoa bí ngô ven đường đâu cũng thấy, chẳng ai hiếm lạ gì.

An Đề bi thương nghĩ, có ngày cô cũng phải rơi vào cảnh "hạ cấp tiêu dùng" – mà còn là kiểu tụt dốc không phanh.

Mùa hè là mùa cô chán ăn nhất. Chắc là do sáng nay đi bộ đường núi quá nhiều, tiêu hao nhiều thể lực, nên khẩu vị của cô cũng tăng lên, sâu trong dạ dày như có con Thao Thiết đang gào thét đòi ăn.

Nhưng miệng vừa mới chê bai, quay đầu lại đã ăn ngấu nghiến, chẳng phải là quá mất mặt sao?

Vì vậy, An Đề vẫn chỉ ăn qua loa, đến bát cơm cũng chẳng động mấy.

So với cô, Chu Chỉ Thực ăn uống khiến người ta bớt lo hơn nhiều.

Bàn hơi cao so với vóc dáng nhỏ của cô bé. Cô bé bưng bát, dùng thìa lùa cơm, thỉnh thoảng làm rơi vãi vài hạt. Tuy Chu Cánh không tán thành việc cô bé lớn từng này mà không chịu dùng đũa, nhưng cô bé đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn được nhiều như vậy, anh cũng đành mặc kệ.

Bữa ăn hôm nay rất đạm bạc, ngoài hoa bí ngô chiên, chỉ có một món canh mướp trứng, nộm dưa chuột, và cà tím xào thịt băm.

Đồ ăn thừa cuối cùng, một mình Chu Cánh ăn hết sạch cùng cơm. Bát đĩa sạch trơn, chỉ còn lại chút nước canh và ớt.

An Đề cảm thấy hành vi này của anh rất giống những người nghèo khổ thời đói kém, không nỡ lãng phí một chút lương thực nào. Con cái ăn hết phần ngon, bố mẹ dọn nốt phần thừa.

Nhưng An Đề vẫn hỏi: "Không để phần cho bà nội ạ?"

Chu Chỉ Thực giải thích cho cô nghe: "Ruộng nhà mình ở xa lắm, bà nội mang theo cơm nắm rồi, không về ăn trưa đâu."

"Hả? Sao không dồn chung vào một chỗ?"

Ruộng đất nhà Chu Cánh phân bố rải rác, là vấn đề do phân chia từ nhiều năm trước.

Hiện tại vẫn là chế độ nhận thầu, bởi vì trồng trọt vất vả, kiếm được ít, dẫn tới đất đai bị bỏ hoang ngày càng nhiều. Vì để nâng cao hiệu suất sử dụng, trong thôn đã thúc đẩy việc luân chuyển giữa các hộ gia đình, cá nhân có thể cho thuê đất theo nguyện vọng, đồng thời cũng có thể tăng thu nhập.

Chu Cánh mới nói được một nửa, đầu An Đề đã muốn nổ tung: "Chú Chu, có nhất thiết phải nói chuyện này lúc ăn cơm không?"

"Đối với nông dân, quan trọng nhất là đất đai, lương thực. Rất nhiều công việc của ủy ban thôn cũng xoay quanh những việc này, ít nhất em cũng phải hiểu tình hình cơ bản."

An Đề nói: "Chú cũng chỉ nói nhiều lúc bàn mấy chuyện này, ngày thường thì cứ nhả ra từng chữ một, như thể nói thêm một câu là mất mạng của chú không bằng."

Anh thản nhiên: "Vậy à."

Đấy, thấy chưa, đúng quá rồi còn gì.

Cô lại tò mò: "Chú yêu quê hương đến vậy sao? Nói ra cứ như thuộc lòng bàn tay. Người khác chạy ra ngoài, chú thì hay thật, lại quay về. Hôm nay bí thư còn nói, Nghi Giang chẳng có mấy người trẻ chịu về."

"Em cứ xem như là tôi ở Kỳ Châu sống không nổi nữa."

Nói xong, Chu Cánh cầm bát cơm thừa của cô đi ra sân sau cho gà ăn.

An Đề thấy vậy, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu nhàn nhạt, rất vi diệu.

Buổi chiều, Chu Cánh không hề rảnh rỗi. Anh dọn dẹp xong lại gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại.

Là trao đổi với thương gia và công ty chuyển phát nhanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!