Chương 67: Tình yêu là lời giải duy nhất trên thế gian

Trận mưa thu này kéo dài rất lâu.

An Đề lái xe trên cao tốc cũng không dám chạy quá nhanh, vừa về đến nhà, cô lập tức nhắn tin cho Chu Cánh.

Ann: Em về đến nơi an toàn rồi, yên tâm nhé.

Về Kỳ Châu là vì có hợp đồng quảng cáo, và có nhãn hàng mời cô tham gia sự kiện offline.

Nếu không phải đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, cô cũng không đi nhanh như vậy.

An Đề tranh thủ hẹn Phùng Dĩnh một bữa cơm.

Phùng Dĩnh đánh giá cô một lượt, nói: "Này, nói thật nhé, Thị Thị, cậu thay đổi nhiều thật đấy."

An Đề phân tích khách quan: "Chắc là do yêu đương nên hormone tăng cao, trông khí sắc tớ tốt hơn."

"Không phải." Phùng Dĩnh lắc đầu, "Là cảm giác cậu mang đến cho người khác."

"Sao nào," An Đề cười, "Quyến rũ hơn à?"

"Giống như… một đóa hoa hồng khô, được ngâm trong nước, chậm rãi bung nở, trở lại dáng vẻ ban đầu của cậu."

Nhà hàng bật nhạc du dương, nhân viên phục vụ mặc đồng phục thống nhất, được huấn luyện bài bản đi lại.

Trang trí, ánh sáng rất có không khí, không ít blogger review ẩm thực đến đây check

-in, đương nhiên, quá nửa trong số đó là được chủ quán mời đến để marketing.

Bàn bên cạnh cũng có một người.

Hôm nay An Đề ra ngoài chỉ bôi kem chống nắng và son môi, nhưng trong mắt Phùng Dĩnh, cô lại đặc biệt rực rỡ động lòng người.

Là vẻ đẹp toát ra từ bên trong.

Phùng Dĩnh gọi một ly đồ uống có cái tên hoa mỹ, cầm ống hút, khuấy lung tung, làm bộ lố lăng: "Tớ không thể nào ngờ được, cậu lại gửi nhiều nho cho tớ như vậy."

An Đề bổ sung: "Có một thùng là tớ tự tay hái đấy."

"Trời ơi, lúc đó tớ suýt tưởng cậu định về quê ở ẩn luôn rồi."

An Đề hỏi lại: "Không tốt sao?"

"Chú Chu của cậu bỏ bùa gì cậu à? Cậu lại nguyện ý vì anh ta mà về nông thôn sống."

"Không có." Cô chống cằm, "Không hoàn toàn là vì anh ấy, chỉ là tớ cảm thấy, nhảy ra khỏi vòng tròn thoải mái hiện tại, tạm thời đổi sang một cách sống khác, làm tớ có cảm giác như được tái sinh."

Nền móng của nhà họ An vốn ở Kỳ Châu. Cô đã sống ở đây hơn hai mươi năm, mọi thứ quen thuộc đến mức trở nên nhạt nhẽo, một phần là vì cô vốn ghét sự lặp đi lặp lại, một màu.

Nhưng mâu thuẫn chính là ở chỗ, sự bất biến tuy đồng nghĩa với "ổn định", nhưng cô lại không thích những chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát của mình.

Con người ta ai cũng thế, luôn khao khát được phiêu bạt, nhưng cuối cùng lại bị chính sự yên ổn trói chân.

"Thật ra Chu Cánh không ở Kỳ Châu cũng tốt. Cậu biết tớ mà, tớ dễ cả thèm chóng chán. Anh ấy ở cách tớ một khoảng, ngược lại làm tớ giữ được cảm giác mới mẻ. Trong lòng tớ luôn có một sự thôi thúc và mong đợi… là được đi gặp anh ấy."

"Cho nên, các cậu tính yêu xa mãi thế à?"

Phùng Dĩnh nhìn ra được, cô thật sự rất để tâm đến Chu Cánh.

Là bạn thân, không thể không cảnh báo cô để tránh cô lún sâu vào vòng xoáy tình yêu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!