Mọi người được gọi tới, ngay cả bí thư Chu cũng cố ý chạy đến.
Gã con trai không ra hồn của sư phó Lý đúng là kẻ chuyên bắt nạt kẻ yếu, lúc này anh ta cúi gằm mặt không nói gì, là mẹ anh ta ở đó giải thích không ngừng
"Đã đồng ý trả thù lao cho mình rồi, sao con còn làm khó các cô ấy như vậy? Con nhìn xem, làm chân người ta thành cái dạng gì rồi?"
Gã đàn ông không phục: "Con không chạm vào cô ta, là cô ta tự ngã."
"Anh không cần ngụy biện, chúng tôi đã hiểu rõ đầu đuôi sự việc. Có ghi âm làm bằng chứng, anh ăn nói l* m*ng, chúng tôi hoàn toàn có thể kiện anh."
"Muốn kiện thì cứ kiện, có tiền là có thể tùy ý bắt nạt người khác sao?"
Nhậm Vũ Trúc bật cười: "Đúng là kẻ ác đi cáo trạng trước, rốt cuộc là ai bắt nạt ai?"
"Các người ỷ thế h**p người còn không cho người ta nói à?"
Bí thư Chu đập bàn, tức giận nói: "Cậu là đàn ông con trai, sao cứ trốn tránh trách nhiệm thế? Biểu ngữ treo ở trấn, mấy chữ "Giảng văn minh, thụ tân phong" (Nói văn minh, lập nếp sống mới) cậu không thấy à? Chuyện này mà truyền lên mạng, là mất mặt cả cái Nghi Giang này, đến lúc đó người ta nói dân Nghi Giang chúng ta không có tố chất, dã man, cậu gánh nổi trách nhiệm này không?"
Vợ sư phó Lý luống cuống, vội nói: "Là tôi quản giáo không nghiêm, chúng tôi xin lỗi cô An."
Bà đẩy con trai, thúc giục: "Mau lên."
An Đề, người nãy giờ vẫn im lặng, lên tiếng: "Nói lời xin lỗi là xong sao? Tôi chịu ấm ức, chân bị thương, có thể xóa bỏ toàn bộ sao?"
"Đúng là nên bồi thường tiền thuốc men, tiền bồi thường tổn thất tinh thần." Người phụ trách hòa giải hỏi, "Như vậy, cô An, cô thấy bao nhiêu là thích hợp?"
"Video vẫn phát sóng, 20% (hoa hồng) xem như không có, vẫn tính theo mức ban đầu đã thỏa thuận."
Cô chỉ vào gã đàn ông, "Ngoài ra, người này, phải viết một bức thư tay xin lỗi không dưới một trang, dán ở bảng thông báo của trấn, không được xé trong ba tháng, không quá đáng chứ."
Gã đàn ông vừa nghe, sắc mặt lập tức thay đổi, nhưng bị áp lực, nên ráng nhịn không cãi lại.
An Đề lại mở miệng: "Không chỉ phải xin lỗi chúng tôi, còn phải xin lỗi sư phó Lý."
Nghe Lưu Lộ Phi nói, gã này từ nhỏ vì có người cha tàn tật, nên bị bắt nạt không ít, mẹ gã vì thế mà cưng chiều quá mức, khiến gã trở nên ngang ngược, gây ra không ít rắc rối. Sư phó Lý dựa vào tay nghề nuôi cả gia đình, còn phải đi thu dọn tàn cuộc cho gã.
Cô không có ý định cứu vớt hay giúp đỡ ai, nhưng bài học này, cô phải bắt gã nuốt xuống.
Sự việc cứ như vậy được giải quyết xong.
Video còn thiếu một chút phần kết, một mình Nhậm Vũ Trúc đi quay là được.
Chu Cánh đỡ tay An Đề, dìu cô rời đi.
Vật lộn cả buổi sáng, cô nói đói bụng, muốn ăn đồ anh nấu. Vừa nãy còn là bộ dạng nữ cường nhân bình tĩnh mạnh mẽ, giờ đã lại làm nũng.
"Cô An, hóa ra em có hai bộ mặt cơ đấy."
"Gặp người nói tiếng người, chẳng lẽ em phải cho người làm em bị thương sắc mặt tốt à?"
Ra khỏi văn phòng, Chu Cánh dứt khoát ngồi xổm xuống trước mặt cô, "Anh cõng em đi."
"Anh không lo bị người ta nói "rước cô dâu mới" nữa à?"
"Chắc đã lan truyền khắp nơi rồi, có thêm rận cũng không lo."
An Đề đấm anh, "Ý gì, anh nói em là rận à?"
Anh trêu chọc: "Là sư tử cái."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!