Chương 6: Tìm bạn đời đâu có dễ, phải không?

Chu Cánh đưa An Đề lên núi, một là vì trên núi tầm nhìn thoáng đãng, tiện cho việc giới thiệu tình hình cơ bản của Nghi Giang; hai là đưa cô đến Ủy ban Thôn.

Hóa ra tòa nhà màu trắng mà cô nhìn thấy lúc mới đến chính là nơi này. Tòa nhà mới được tu sửa, không cao. Đi vào cổng chính, mới thấy được dòng chữ "Ủy ban Thôn Chu Gia". Trong sân có một cột cờ quốc kỳ, ngoài ra không có vật trang trí nào khác, vô cùng đơn giản.

Bí thư Chu vừa lúc đang có mặt ở đây.

An Đề theo sau Chu Cánh, bước vào văn phòng. Một luồng hơi lạnh điều hòa ập vào mặt, làm cô như được tưới nước mát, khuôn mặt cô lập tức giãn ra.

"Đây là An Đề, đây là bí thư Chu."

Gia đình An Đề tuy không thuộc hàng "tay to mặt lớn" nhưng cũng là dân kinh doanh có tiếng tăm, đủ cho cô cuộc sống cơm ăn áo mặc không phải lo nghĩ. Bố cô, An Chính Đình, cũng thường xuyên phải giao thiệp với quan chức, gặp họ cũng phải khép nép, ngoan ngoãn.

Bản thân cô thì ít khi tiếp xúc với kiểu lãnh đạo này. Nhiều nhất cũng chỉ là hồi đại học, cô lên văn phòng khoa tìm thư ký để ký tên, đóng dấu. Hơn nữa, người trước mặt lại ở độ tuổi trông có vẻ quyền cao chức trọng thế này.

"Quan lớn hơn một cấp đè chết người", chút tính khí tiểu thư của cô tạm thời bị đè nén xuống.

"Tiểu An đúng không, hôm qua Chu Cánh đã nhắc với chú về cháu rồi. Tới đây, đừng khách sáo, ngồi đi."

Bí thư Chu rót cho mỗi người một cốc nước: "Cháu tốt nghiệp trường đại học nào thế?"

An Đề ngớ người, nhận ra là đang hỏi mình, vội trả lời: "Chuyên ngành biên đạo truyền hình của Đại học Kỳ Châu ạ."

"Ồ, là nhân tài xuất sắc đấy."

Xuất sắc cái gì chứ. Hồi cấp ba cô không thích học mấy môn văn hóa, cũng chẳng có sở trường gì đặc biệt, nên mới học biên đạo. Ai ngờ lúc thi đại học lại "lên đồng" đột xuất, vừa vặn đủ điểm đỗ vào Đại học Kỳ Châu.

Nhưng cũng chỉ may mắn được đúng một lần đó. Lên đại học, giảng viên cũng chẳng hơi đâu mà để tâm đến kiểu lười biếng như cô.

Có lần cô ngủ quên, bạn cùng phòng cũng quên điểm danh hộ, thế là giảng viên thẳng tay cho cô tạch điểm chuyên cần. Cuối kỳ dù có "ôm chân Phật" thế nào cũng không kịp, kết quả là "vinh quang rớt môn".

Còn luận văn tốt nghiệp, cô mất đúng một buổi tối viết vội bản thảo hơn một vạn chữ, bảo vệ suýt soát lắm mới qua, cũng coi như thuận lợi tốt nghiệp.

Bốn năm đại học trôi qua vùn vụt, giống như một cơn mưa rào buổi chiều mùa hạ, làm một giấc mộng kỳ quái. Đến cuối cùng, tất cả nén lại thành một con số phũ phàng: giấy vụn 5 hào một cân.

Việc học có thể nói là hoàn toàn chẳng có thành tựu gì, nhưng ưu điểm lớn nhất của An Đề là tâm lớn, nghĩ thoáng. Cô không có bất kỳ chí hướng cao xa nào. Xây dựng tổ quốc, phục vụ nhân dân, hay làm giàu, công thành danh toại… tất cả đều không liên quan đến cô.

Dù sao, chừng nào An Chính Đình một ngày chưa phá sản, thì ngày đó cô vẫn còn cơm ăn.

Thế nhưng, nghe người khác khen mình như vậy, An Đề cũng chẳng hề thấy hổ thẹn. Bất kể danh có xứng với thực hay không, cô đều nhận hết.

Có điều, cô cũng hơi lo lỡ như đối phương hỏi mình biết làm gì. Chẳng lẽ cô lại khai thật là mình chỉ am hiểu lướt mạng 5G, "thoái lui có trật tự" và lười biếng hay sao?

Nhưng bí thư Chu lại nói: "Đừng thấy chỗ chúng ta nhỏ, thực ra việc ở ủy ban thôn nhiều lắm, ví dụ như tuần tra núi, tuần tra sông, phòng chống lũ lụt, phòng cháy chữa cháy, thúc giục đóng bảo hiểm y tế. Gần đây công tác quan trọng nhất là tuyên truyền phòng chống lừa đảo qua mạng viễn thông. Dù sao trong thôn toàn là người già, họ không tiếp xúc nhiều với internet, cũng không có văn hóa gì, rất dễ bị lừa."

Ông vừa nói vừa khoa tay múa chân: "Lần trước có một bà cụ 70 tuổi, người ta nói với bà ấy có gói quản lý tài sản, đầu tư một vạn thì một năm kiếm được một vạn, bà ấy ngây thơ tin luôn, dốc hết cả tiền dưỡng già vào. Một tháng sau mới nhận ra mình bị lừa. Bà ấy khóc lóc thảm thiết, bọn chú phải thường xuyên đến tận nhà an ủi, sợ bà ấy đau lòng quá mà xảy ra chuyện gì."

An Đề im lặng, hơi bị dọa bởi cái dáng vẻ khoa trương khi nói chuyện của ông, cô hỏi: "Sau đó thì sao ạ?"

Đây không nghi ngờ gì là một câu chuyện buồn, nhưng chỉ vì mấy vạn đồng mà cảm thấy cuộc đời sụp đổ, thì thứ lỗi cho cô thật sự khó mà đồng cảm được.

Tuy nhiên, có một khoảnh khắc, cô nghĩ đến bà ngoại. Lúc đó bà ngoại chưa thể coi là già, càng không đến mức gần đất xa trời, nhưng có lẽ vì không thể chịu đựng được nỗi đau mất con gái, chưa đến ngày giỗ lần thứ hai của Phương Tích Dung, bà đã đột ngột qua đời.

Hóa ra con người thật sự có thể bị nỗi bi thương đánh gục.

"Không đòi lại được tiền, con gái bà ấy đón bà ấy lên thành phố rồi."

Bí thư Chu nói rất nhiều chuyện trong thôn, nhưng phần lớn là những chuyện vặt vãnh trong nhà, không giống lắm với những gì cô tưởng tượng.

Nói chuyện chưa được bao lâu, bí thư Chu bị người ta gọi đi, Chu Cánh cũng đưa cô rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!