Sau đó, hai người không ai nói thêm gì. Bởi vì nữ chủ nhân Lương Văn Duyệt đã về nhà.
Ngụy Khiêm Tốn từ phòng bếp chạy ra, nhận lấy túi xách của cô ấy, dọn sẵn dép lê trên đất, nịnh nọt: "Vợ yêu đi làm vất vả rồi, chào mừng vợ yêu về nhà."
Cô ấy nhón chân hôn lên má anh ta, rồi nhìn về phía mọi người trong phòng khách. Chỉ Thực gọi cô ấy là mẹ nuôi, đây là chuyện đã nhận từ trước khi họ kết hôn, đương nhiên đã thân thuộc đến mức không cần cố tình chào hỏi.
Người xa lạ duy nhất, là An Đề.
"Cô ấy là Chu Cánh…" Lương Văn Duyệt từng nghe chồng nhắc đến cô, nhưng không chắc chắn quan hệ hiện tại của họ. Ngụy Khiêm Tốn thuận miệng: "An Đề, em cứ xem là bạn gái tương lai đi."
Anh ta không cố tình hạ giọng, những người khác đều nghe rõ mồn một, sắc mặt mỗi người một vẻ. Chu Cánh: "…"
Chỉ Thực gật đầu lia lịa: "Đúng đúng đúng."
An Đề vẫy tay: "Hello, chị Văn Duyệt, chị gọi em Tiểu An là được rồi."
Chỉ Thực hoang mang gãi đầu: "Nhưng mà, chị An Đề, đó là mẹ nuôi của em."
Lương Văn Duyệt cười rộ lên: "Không sao, gọi sao cũng được, thuận miệng là được."
Cô ấy đẩy đẩy Ngụy Khiêm Tốn: "Nồi sắp cháy rồi kìa, anh còn đứng đây làm gì?"
"Làm món tôm viên mù tạt em thích, chờ nhé."
Kỳ thật chỉ nhìn bề ngoài, hai người họ rất không hợp nhau. Phong cách hành sự của Ngụy Khiêm Tốn không mấy đứng đắn, có chút cà lơ phất phơ, phóng khoáng không gò bó; trong khi Lương Văn Duyệt thì người cũng như tên, văn nhã, dịu dàng, khí chất giống như giáo viên, không giống kiểu người trị được chồng.
Nói chuyện một lúc An Đề mới biết, Lương Văn Duyệt là bác sĩ nha khoa, tuổi còn trẻ đã lên làm bác sĩ chính.
Cô ấy cười nói: "Cả nhà chị đều là bác sĩ, trải khắp các khoa, chị đã tính là bét bảng rồi, em trai chị lợi hại hơn, 27 tuổi đã thi đậu. À đúng rồi, bạn gái nó cũng trạc tuổi em, còn đang học thạc sĩ."
Trong suốt thời gian đó, luôn là Ngụy Khiêm Tốn bận rộn nấu nướng, dì giúp việc phụ giúp anh ta.
Ngày thường Lương Văn Duyệt rất bận, cũng mệt, Ngụy Khiêm Tốn phải lo cả việc trong lẫn việc ngoài. Họ không muốn có con, một là không có thời gian tự mình chăm, hai là thế giới hai người vẫn chưa đủ. May mắn là hai bên gia đình cũng không thúc giục lắm.
An Đề nói chuyện với cô ấy rất vui vẻ, trước khi đi, Lương Văn Duyệt tặng cô một chiếc quạt lụa thêu tay mà cô ấy làm lúc rảnh rỗi.
Cô nói: "Hôm nay em đến đột ngột, không chuẩn bị quà, sao có thể nhận của chị được."
"Đừng ngại, sợ thiếu nợ ân tình à," Ngụy Khiêm Tốn trêu chọc, "Chu Cánh sẽ trả thay em."
Hôm nay vợ chồng họ đã vạch hết mọi bí mật của anh, Chu Cánh cũng chẳng buồn cãi lại, anh gọi Chỉ Thực đi, rồi tạm biệt Ngụy Khiêm Tốn và Lương Văn Duyệt.
Vì phải lái xe, tối nay Chu Cánh không uống rượu, ngược lại An Đề uống một chút rượu sủi bọt.
Xe chạy lên cầu vượt, cô say sưa dựa vào cửa kính xe, nhìn ánh đèn neon lướt qua trên đường: "Lúc nhỏ em từng nghĩ, nếu em sinh ra trong một gia đình bình thường hơn, có phải sẽ tốt hơn không—bố mẹ sẽ không bận rộn công việc cả ngày, để bảo mẫu trông em, để em một mình lủi thủi ăn cơm trên một bàn ăn trống rỗng."
"Mỗi nhà mỗi cảnh, không có tình huống nào là hoàn hảo cả."
"Đúng vậy." Cô hơi nghiêng mắt, nhìn anh qua kính chiếu hậu, ánh mắt đong đầy ý tứ, "Lớn lên rồi em mới hiểu sâu sắc một điều, khi em muốn trốn tránh khả năng bị tổn thương, trốn tránh những khốn cảnh nan giải, thì em cũng sẽ rời xa tình yêu và hạnh phúc thuộc về mình. Nếu lúc đó em liều mạng chống cự việc bị bố em đưa em về nông thôn, em cũng sẽ không gặp được anh."
Cũng sẽ không thích anh. Tất cả đều có mối liên kết với nhau.
Ngược lại cũng vậy. Anh sẽ gặp cô. Anh cũng sẽ yêu cô.
"Cho nên, rất nhiều lúc, thái độ của em là thuận theo tự nhiên, hoặc là nói khó nghe một chút, chính là bỏ mặc."
Cô chống đầu, chậm rãi nói: "Nhưng em phát hiện, chiêu này của em đối với anh không hiệu quả. Không thúc ép anh vài lần, anh chỉ biết sợ hãi không dám tiến lên, lúc nào cũng đứng yên tại chỗ."
Nếu đây là một kiếp nạn trong định mệnh, cô không dễ chịu, thì anh cũng đừng hòng dễ dàng trốn thoát. Nếu đã muốn trầm luân, vậy thì cùng nhau đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!