Chương 5: Ba tuổi đã là một khoảng cách thế hệ

Cả đêm An Đề ngủ không ngon.

Thời tiết quá nóng, giường ván thì quá cứng, xa xa trong xóm thỉnh thoảng lại vẳng lên một hai tiếng chó sủa —— cũng không biết ai chọc vào chúng nó, mà sủa inh ỏi như vậy.

Khoảng tầm hơn 5 giờ sáng, cô đang ngủ mơ mơ màng màng thì gà trống bắt đầu gáy vang. Uy lực của nó còn mạnh hơn cả chuông báo thức điện thoại. Quan trọng là không thể ấn tắt nó đi được.

An Đề bực bội lật người, bịt tai lại, ngủ tiếp.

Không bao lâu, Chu Cánh gõ cửa: "An Đề, nên dậy rồi."

Cô không phản ứng.

Anh không chịu bỏ qua, gõ cửa liên tục, đều đặn không nặng không nhẹ: "Hôm qua tôi đã thông báo trước với em, không được ngủ nướng."

Thông báo. Một từ ngữ mới nghiêm túc làm sao. Y như con người anh, cứng nhắc không nể tình người. Nhưng thông báo thì ít nhất cũng phải có lý do và thời gian cụ thể chứ.

An Đề vẫn giả chết không thèm đếm xỉa.

"An Đề," giọng Chu Cánh bên ngoài nghiêm lại, "Chờ lát nữa, trời lên, vừa nắng vừa nóng, lúc đó đừng có mà oán giận."

Cô không hề nghi ngờ, dù hôm nay cô không dậy nổi, thì những ngày sau, nhất định anh sẽ dùng mọi thủ đoạn, tìm đủ mọi lý do để lôi cô từ trên giường dậy.

Kéo cánh cửa kêu "kèn kẹt" vì bản lề rỉ sét, cô thầm thề trong lòng, cứ chờ đấy, sau này cô nhất định phải cho anh biết nỗi thống khổ của việc không được ngủ đủ giấc.

Chu Cánh cúi đầu liếc cô một cái, nói: "Nhớ đừng mặc váy, dễ bị vướng rách."

Anh không nhắc thì thôi, vừa nhắc là cô lại nhớ đến cái váy mới tinh bị "hy sinh" ngày hôm qua.

"Cho em năm phút." Anh xoay người rời đi.

Mặt trời chưa lên hẳn, không khí trong lành ẩm ướt, vẫn còn vương lại chút hơi lạnh. Sương mù trong rừng vốn dĩ giăng đầy vào buổi sáng, nhưng giờ này cũng đã tan gần hết. Không thấy bóng dáng người nào khác, chỉ có tiếng chim chóc không rõ tên ríu rít, thỉnh thoảng vỗ cánh "phành phạch" lướt qua, kêu "chíp chíp".

Cây cối mọc cao, cành lá sum suê, che đi một phần ánh nắng, khắp nơi đều là bụi rậm hoặc bụi gai, ở giữa có một con đường mòn do con người đi mãi mà thành. Dưới chân phủ đầy cành khô lá rụng, cỏ dại vươn lên đầy sức sống, len lỏi qua các kẽ hở.

An Đề vô cùng lo lắng sẽ có sinh vật nào đó bất thình lình lao ra tấn công, thậm chí còn tự não bổ ra một phiên bản "Công viên kỷ Jura" ngoài đời thực. Nhưng vừa nhìn Chu Cánh, cô lại cảm thấy người đáng đề phòng hơn chính là anh.

Chu Cánh cõng một cái gùi tre, bên trong có một con dao rựa, mặc quần dài sẫm màu, đi giày leo núi, khoác áo chống nắng.

Cô nhận ra nhãn hiệu của đôi giày kia. Hồi đại học, một bạn nam nhà có điều kiện, mê mẩn thể thao ngoài trời từng khoe khoang với cô, nói rằng nó chống nước, chống trượt cực tốt, siêu bền, khuyết điểm là giá cao, và độ cứng không thân thiện với người mới.

Tuy nhiên, một đôi giày dành cho những người đam mê leo núi đi tìm "thơ và phương xa", lại được mang bởi một người đi lại giữa chốn thôn quê, trông có vẻ bình thường.

—— Nhưng không thể tránh khỏi, trong đó có sự thành kiến của cô đối với anh.

An Đề lết thếch theo sau anh như một bóng ma, thều thào nói: "Chú Chu, cái bộ dạng muốn giết người diệt khẩu, vứt xác nơi hoang dã này của chú, hơi dọa người đấy."

Chu Cánh cũng không quay đầu lại: "Giải quyết em thì không cần tốn công như vậy đâu."

Cô nói: "Vậy chú ra tay luôn đi, ít ra tôi cũng không cần phải đi bộ nữa."

Anh nhìn điện thoại: "Chúng ta mới đi được nửa tiếng."

Ngụ ý là, thể lực cô quá kém, mới có một lát đã kêu mệt.

"Nửa tiếng này là nửa tiếng bình thường sao? Nửa tiếng này tôi chỉ thiếu nước trèo núi tuyết, vượt đồng cỏ, bốn lần vượt sông Xích Thủy thôi. Usain Bolt đến đây cũng không chạy nổi, Tôn Ngộ Không lộn Cân Đẩu Vân cũng bị vướng chết." An Đề lại bắt đầu nói phét.

Chu Cánh nhếch mép, nửa như chế giễu nửa như khen: "Học lịch sử cũng không tệ."

"Nhưng tôi không muốn tự mình trải nghiệm lại những năm tháng gian khổ đó đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!