Chương 49: Tình một đêm không phải là một mối quan hệ sao?

Chiều thứ hai, ca phẫu thuật của An Chính Đình thuận lợi kết thúc nhưng ông vẫn cần nằm viện tĩnh dưỡng mấy ngày.

Từ lúc ông nằm viện, cửa phòng bệnh không ngớt người ra vào. Cho dù ông không cố tình để lộ bệnh tình, tin tức cũng không giấu được. Tới thăm phần lớn là những người có lợi ích liên quan đến ông.

Mỗi ngày An Đề đều đúng giờ đến bệnh viện điểm danh. Cô cùng An Chính Đình không có gì nhiều để nói, cũng không phải vì muốn diễn vai hiếu thuận trước mặt người ngoài, mà chỉ đơn thuần là thực hiện nghĩa vụ của một người con gái, tránh để người khác có cớ nói ra nói vào.

Bất quá, quan hệ với An Ngạn ngược lại thân thiết hơn một chút. Cô đoán, có lẽ là vì cô có thể giúp cậu trốn học.

Trẻ con dù sao cũng là trẻ con, làm gì có đứa nào trời sinh đã thích cả ngày học cái này cái kia. Không có Trịnh Thanh Đan ngày đêm canh giữ ở nhà, An Ngạn vui vẻ lên trông thấy, nhìn thấy cô ăn đồ ăn vặt, cậu liền giống như một chú cún con, mắt long lanh nhìn cô xin một miếng. Buổi tối còn nằng nặc đòi cô kể chuyện ở Nghi Giang.

Có những con chim, dù được nuôi trong lồng son gác ngọc, da dẻ mượt mà, nó vẫn luôn hướng tới bầu trời tự do. An Đề nghĩ đến đây, không khỏi đối với đứa em trai cùng cha khác mẹ này sinh lòng thương hại.

Nhưng không biết có phải Trịnh Thanh Đan đã nghe được gì từ dì Trương hay không, mà nhân lúc An Chính Đình đang nói chuyện với khách, bà ta đã gọi riêng An Đề ra lối thoát hiểm cuối hành lang.

Bốn bề vắng lặng, sắc mặt Trịnh Thanh Đan lập tức lạnh xuống. "Tiểu Đề, dì và Chính Đình đặt kỳ vọng rất cao vào Tiểu Ngạn, hy vọng con đừng kéo nó trở nên giống con"

"Tôi? Tôi thì thế nào?" An Đề cười như không cười, "Không biết nên nói bà quá coi trọng tôi, cảm thấy sức ảnh hưởng của tôi lớn đến mức, chỉ trong vài ngày đã có thể huỷ hoại đứa con trai bà tỉ mỉ bồi dưỡng, hay là quá coi thường tôi, xem tôi như một thứ phế vật."

Trịnh Thanh Đan nói: "Nói thẳng ra, con có thể tiếp tục làm đại tiểu thư nhà họ An, chỉ cần con không ảnh hưởng đến tương lai tiếp quản Phương Đình của Tiểu Ngạn."

"Bố tôi còn chưa chết đâu, bà đã bắt đầu mơ tưởng đến vị trí của ông ấy nhanh vậy sao?"

"Hẳn đã con nghe bố con nói rồi, ông ấy muốn lui về tuyến sau sớm một chút. Nhưng ông ấy lại luyến tiếc không buông tay, cho dù vừa phẫu thuật xong, vẫn cứ bận rộn xử lý công việc." Trịnh Thanh Đan bình tĩnh nhìn cô: "Cho nên, vị trí đó vốn dĩ thuộc về Tiểu Ngạn, sao lại gọi là mơ tưởng?"

An Đề vén tóc mai, cười rạng rỡ: "Tôi không có hứng thú chơi trò cung đấu, trạch đấu gì với bà. Con trai bà sau này lớn lên là bậc anh tài kinh bang tế thế, hay là kẻ ăn chơi trác táng; còn bà, là thật lòng yêu thương bố tôi, hay là đồng sàng dị mộng… Tất cả những chuyện đó, đều không liên quan đến tôi."

Trực giác mách bảo Trịnh Thanh Đan, sau chuyến đi Nghi Giang này, có thứ gì đó trên người cô gái này đã lặng lẽ thay đổi. Hoặc có lẽ, trong quá khứ chỉ là cô lười nói, lười quản, chứ không có nghĩa là cô hoàn toàn không biết gì.

"Nhưng xin bà đừng quên, Phương Đình là chữ "Phương" đứng trước, tôi sẽ không cho phép các người huỷ hoại nó. Đương nhiên, nếu con trai bà có thể làm nó phát triển, dĩ nhiên tôi sẽ rất vui mừng."

Dứt lời, cô đẩy cửa rời đi, đột ngột va phải một đôi mắt sâu thẳm tựa hồ đàm. Bức tường trắng của bệnh viện làm nền, càng tôn lên đường nét lập thể, thâm thúy của người đàn ông. Mắt đào hoa vốn đa tình, nhưng khổ nỗi lại tĩnh lặng đến không gợn sóng, thành ra mất đi cái vẻ phong lưu đưa tình.

Nhưng lúc anh ở trên giường nhìn người khác đâu có như vậy. Cô nhớ rõ ràng, lúc đó, anh câu dẫn đến chết người.

An Đề hoàn hồn rất nhanh, hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

"Nghe nói sếp An nằm viện, anh đến thăm."

"Ý em là, phòng bệnh ở đằng kia, anh chạy đến cửa cầu thang bộ làm gì?"

Khu VIP là một toà nhà riêng biệt, ít người yên tĩnh, thang máy không đông, không cần phải leo thang bộ. Chu Cánh không trả lời, mà hướng tầm mắt về phía Trịnh Thanh Đan vừa bước ra sau lưng cô.

An Đề không biết anh đã nghe được bao nhiêu trong cuộc nói chuyện của họ, nhưng cũng chẳng sao cả, cô đi thẳng về phòng bệnh.

Cô lựa trong giỏ hoa quả: "Bố, bố muốn ăn gì không, con gọt cho."

"Con không đi à." An Chính Đình vịn vào thành giường bước xuống, "Bố không ăn, con ăn đi."

Trịnh Thanh Đan nhanh hơn cô một bước, đỡ lấy tay ông, ôn tồn hỏi ông muốn đi đâu.

"Ngồi lâu rồi, dậy đi một chút."

Trịnh Thanh Đan nói: "Vết thương còn chưa lành, phải cẩn thận một chút."

Người đến thăm bệnh thấy vậy, vô cùng hâm mộ: "Sếp An đúng là có phúc khí thật, con gái xinh đẹp hiếu thuận, vợ hiền huệ chu đáo, ghen tị quá nha."

An Chính Đình cười cười. An Đề bẻ một quả chuối, lột vỏ, đưa lên miệng, yên lặng đứng xem.

Chu Cánh đi sau họ hai bước, xách theo giỏ quà dinh dưỡng bước vào. Trước đây anh được xem là tâm phúc của An Chính Đình, thường xuyên kề cận, nên người biết anh cũng không ít. Nói chuyện một hồi, không tránh khỏi lại đả động đến vấn đề cá nhân của anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!