Thái độ của An Đề đối với đàn ông, đặc biệt là những người đàn ông có khả năng dính líu đến cuộc đời mình, có thể nói là ngạo mạn.
Không nghi ngờ gì, hôm nay là một buổi xem mắt trá hình, nhưng vì An Chính Đình không ép buộc, nên vừa rồi trên bàn ăn, cô đã nể mặt ông. Giờ phút này lên xe, cô chỉ cắm cúi chơi điện thoại, không thèm để ý đến Tưởng Phương Sĩ bên cạnh.
Trên người anh ta và trong xe có mùi hương gỗ nhàn nhạt. Cô không rành về nước hoa nam, chỉ có thể loại trừ mấy nhãn hiệu xa xỉ phổ thông.
Khóe mắt cô liếc thấy anh ta đang chỉnh lại cổ tay áo. Vải vóc thượng hạng, đường may vừa vặn, có lẽ là hàng đặt may thủ công.
Nói chung, đây là một người rất có phong cách và có tiền.
Tuy không rõ lắm về gia thế nhà họ Tưởng, nhưng Tưởng Phương Sĩ đích xác là một "cành cao".
Chẳng trách An Chính Đình lại vội vàng đến vậy.
Xe đến dưới lầu nhà Phùng Dĩnh.
Điều khiến An Đề hơi bất ngờ là Tưởng Phương Sĩ chỉ đề nghị thêm phương thức liên lạc, chứ không có bất kỳ lời nói hay hành động nào vượt quá giới hạn.
Cũng phải, kinh nghiệm của cô cho thấy, người càng tỏ ra hoàn hảo không chê vào đâu được, thì càng dễ ẩn giấu bom nổ chậm.
An Đề giữ lại chút dè chừng, cô cảm ơn rồi chào tạm biệt anh ta.
Căn hộ này là quà mẹ Phùng Dĩnh tặng cô ấy khi cô ấy tròn 18 tuổi.
Hoàn cảnh gia đình cô ấy cũng chẳng khá hơn An Đề là bao, thỉnh thoảng cãi nhau với người nhà, cô ấy lại chạy đến đây lánh nạn.
Hai người họ lần trước chưa kịp tụ tập đàng hoàng, hôm nay Phùng Dĩnh nhất quyết bắt An Đề kể chi tiết chuyện của cô và Chu Cánh.
An Đề thuộc tuýp "có gan làm bậy nhưng không có tâm làm bậy". Chuyện có vượt giới hạn hay không, quyết định bởi việc cô có muốn hay không, chứ không phải có thể hay không.
Ví dụ như chuyện dụ dỗ Chu Cánh, ngay cả Phùng Dĩnh nghe cũng thấy khó tin, vậy mà cô nói làm là làm.
Ừm, "làm" ở đây mang cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
An Đề ôm con mèo của Phùng Dĩnh, tuỳ tiện nằm nghiêng trên sofa, nói: "Điều làm tớ tức giận là, cho dù đã đến nước đó rồi, anh ấy vẫn không có biểu hiện gì."
"Không phải người ta nói muốn chịu trách nhiệm với cậu rồi sao?"
Cô lắc đầu: "Đó là do tinh thần trách nhiệm của anh ấy thôi, tám phần là anh ấy cho rằng, một cô gái như tớ đem lần đầu tiên cho anh ấy, là tớ chịu thiệt."
"Bảo một thẳng nam như anh ấy hiểu được cậu, đúng là khó thật."
Phùng Dĩnh ngồi dựa vào An Đề. Con mèo lập tức nhảy khỏi lòng cô ấy, Phùng Dĩnh muốn bắt lại mà không được.
"Cậu về Kỳ Châu một ngày rồi, anh ấy có động tĩnh gì không?"
"Không." An Đề đột nhiên hỏi: "Này, cậu nói xem, có phải nhà tớ sắp phá sản không, sao bố tớ cứ có ý muốn phó thác tớ cho cái gã họ Tưởng kia thế?"
"Phỉ phỉ phỉ." Phùng Dĩnh liên tục "phun" vài tiếng, "Với quan hệ của bố tớ và bố cậu, nếu nhà cậu xảy ra chuyện, tớ có thể không nghe được chút gió nào à?"
"Cũng phải."
"Nhưng mà, trước đây tớ tìm thầy bói cho cậu, ông ấy nói cậu năm nay vận đào hoa nở rộ, tài vận bình thường, cảm giác cũng chuẩn phết đấy."
An Đề: "Chuyện khi nào thế?"
Phùng Dĩnh bó tay: "Đại tiểu thư ơi, làm ơn đi, cậu không nhớ lúc đó cậu còn nói, thà trở thành phú bà còn hơn dính phải đào hoa nát à?"
"Tớ không thể vừa có tình yêu vừa có sự nghiệp à? Giờ thì hay rồi, đàn ông không có được, tiền cũng chẳng thấy đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!