An Đề không biết Chu Cánh đã đi lúc nào. Sáng sớm tỉnh lại, người bên cạnh đã không còn nữa, lấy tay sờ thử, nệm giường không còn lưu lại chút hơi ấm nào.
Cô ngơ ngẩn nằm thêm một lát, nhắm mắt lại, trong đầu toàn là đủ loại chi tiết của đêm qua. Công nhận cô to gan thật. Chỉ cách đúng một bức tường là Chỉ Thực và bà Từ Lệ Phân, vậy mà dám dụ Chu Cánh vào phòng, để anh dùng miệng… cho đến lúc cô l*n đ*nh.
…Nhưng mà, sảng khoái cũng là thật.
Chỉ là, bộ não thẳng tưng của người này, sao cứ không chịu thông suốt thế nhỉ?
Bảo anh ở lại với cô một đêm, kết quả anh không rên một tiếng đã chuồn mất.
Lúc ở trên núi cũng vậy, ném cô lại một mình ở đó.
Xong việc rồi, xem như không quấn quýt nỉ non, thì ít nhất cũng đừng cố ý xa cách như vậy, nếu không, cái dáng vẻ trầm luân của anh lúc h**n ** chẳng khác nào ảo giác của cô.
Một đêm tham hoan, dopamine rút đi, anh không còn cam nguyện làm thần tử dưới váy của cô nữa, mà nhanh chóng trở về với bộ dạng "chú" lý trí, thành thục.
Còn nói gì mà chịu trách nhiệm.
Thứ cô muốn là cái này sao?
Cổ hủ. Câu nệ. Cứng nhắc.
Đúng là một lão già không biết biến báo.
Nghĩ rồi nghĩ, An Đề lại thiếp đi.
Buổi sáng, An Chính Đình đến Nghi Giang.
Điều An Đề không ngờ tới là An Ngạn cũng đi cùng.
Thằng bé tỏ rõ vẻ tò mò muốn tìm hiểu nơi này, nơi mà chị gái cậu đã ở hơn một tháng – nhưng tuổi còn nhỏ mà đã cực kỳ biết kiềm chế, không hề nhìn ngó lung tung.
An Đề hỏi nó: "Em tới đây làm gì?"
An Chính Đình hơi nhíu mày: "An Đề, dù gì An Ngạn cũng là em trai ruột của con, đừng để người ngoài nhìn vào mà chê cười."
Cô vặn lại: "Con đã nói gì đâu, chê cười chỗ nào ạ?"
Ông thở dài không thành tiếng. Vẫn không có tiến bộ, tính tình vẫn y như vậy.
Chu Cánh và An Chính Đình hàn huyên, cũng không ngoài mấy câu "nhà cửa đơn sơ, chiêu đãi không chu toàn".
An Chính Đình nói: "Bố mẹ tôi quen nhau lúc đi thanh niên xung phong, năm 78 mới về thành phố. Hồi nhỏ tôi cũng ở nông thôn mấy năm, chăn bò, cắt cỏ lợn đều làm qua, không giống Tiểu Đề, đến giờ vẫn không phân biệt được ngũ cốc."
Chu Cánh đáp: "Khả năng học hỏi của cô ấy rất tốt, chỉ là bình thường không tiếp xúc với những thứ này thôi."
Giống hệt đám "người lớn" kia, giả tạo khen cô trước mặt An Chính Đình.
An Đề không muốn nghe, vẫy tay gọi An Ngạn.
Thằng bé ngoan ngoãn đi tới, gọi một tiếng: "Chị."
"Mẹ em biết em chạy đến cái nơi này không?"
An Ngạn gật đầu: "Biết ạ."
"Bà ấy chịu à? Không sợ em va vào đâu đụng vào đâu sao?"
Nói về sống trong nhung lụa, vị thiếu gia này còn kỹ hơn cô. Nói không ngoa, Trịnh Thanh Đan hận không thể lúc nào cũng mang theo máy đo không khí bên người, sợ con trai cưng của bà ta bị ô nhiễm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!