Mọi thanh âm đều im bặt. Gió mạnh mênh mông cuồn cuộn lướt qua trời đất, chỉ có xúc cảm trên môi là chân thật đến lạ thường.
Là mềm mại, và nóng ẩm.
An Đề phản ứng chậm nửa nhịp, cô khẽ hé môi, mặc cho hơi thở mang tính xâm lược cực mạnh của anh càn quét.
Lúc ở trên xe, để tỉnh táo, anh đã ngậm một viên kẹo bạc hà, nhưng lúc này vị đã nhạt đến mức không thể ngửi thấy.
Dù vậy, hơi thở của anh vẫn sạch sẽ như cũ.
Chu Cánh không nhắm mắt, có lẽ là để quan sát sự thay đổi biểu cảm của cô.
Nhưng chính vì không nhắm mắt, khi thấy hình ảnh phản chiếu mơ hồ của mình trong đáy mắt cô, anh như bị đánh cho một đòn cảnh tỉnh, đại não anh lập tức tỉnh táo lại vài phần.
Gương mặt cô gái căng mọng collagen, rõ ràng không có nhiều mỡ, nhưng lòng bàn tay anh lại như lún sâu vào một cục bông. Đôi con ngươi của cô rất rõ nét, vì hoàn cảnh không đủ sáng nên nó có màu đen tuyền, giống như loại đá hắc diệu thạch tốt nhất, lấp lánh ánh sáng.
Tất cả mọi thứ, rõ ràng như vậy.
Anh lùi về sau mấy tấc, buông lỏng tay. Lồng ngực phập phồng, ánh mắt nặng trĩu, anh bức bách hỏi: "Như ý chưa, An Đề?"
Ngón trỏ của An Đề như có như không mà móc lấy cổ áo anh, ánh mắt cô rũ xuống, dừng trên yết hầu đang nhô lên rõ rệt của anh.
Cô nói: "Em ghét nhất là cái vẻ đạo mạo, ra dáng trưởng bối thường ngày của anh. Anh hôn em rồi, còn giả vờ được nữa không?"
Chuyện này qua đi… Không, chuyện này không qua được.
Với một người có trách nhiệm nặng như núi Thái Sơn giống anh, nếu đã làm, sao có thể xem như không có chuyện gì xảy ra, sao có thể tiếp tục xem cô là con gái của sếp cũ, ân nhân hay bạn bè gì đó.
Trên môi vẫn còn vương lại xúc cảm và sự ẩm ướt, là nước bọt tự nhiên tiết ra, thấm đẫm cánh môi đang hơi thiếu nước của nhau.
Tay cô nâng lên, móng tay nhẹ nhàng cọ qua động mạch chủ của anh, đầu ngón tay cảm nhận được mồ hôi.
"Anh nghe thấy không?" An Đề l**m l**m khoé môi, nói, "Tim anh đập nhanh quá, mạnh quá, giống như đang đánh trống vậy."
Giờ phút này, âm thanh đã trở thành một loại hàng cấm, anh không dám phát ra, còn cô lại cố tình dụ dỗ anh, cùng cô trở thành đồng phạm.
Chu Cánh dùng sức nhắm chặt mắt lại.
Khi mở ra lần nữa, anh đã hoàn toàn giơ vũ khí đầu hàng trước cô.
Một tay anh ôm lấy eo cô, nhấc bổng cô lên một chút, tay kia chống xuống mặt đất bên cạnh cô, hoàn toàn ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi anh không cho phép từ chối mà cạy mở hàm răng cô.
Nơi đuôi mắt khoé mày của cô gợn lên ý cười, cô ngẩng đầu, hai tay như dây đằng, như rắn nước, quấn lấy cổ anh.
Anh hôn không mạnh, nhịp điệu cũng chậm, từng chút một xâm nhập sâu hơn, như thể muốn cô làm quen, một người đàn ông ngay cả khi hôn cũng biết lo lắng cho cảm thụ của đối phương, thật đúng là hiếm thấy.
An Đề không tiến không lùi, đầu lưỡi cô bị anh m*t, cắn, quấn lấy, rốt cuộc thì nam nữ vẫn có sự chênh lệch sức lực trời sinh, cuống lưỡi cô dần dần tê dại.
Cô không kiềm chế được mà rướn nửa người trên lên, dán sát vào lồng ngực nóng rực của người đàn ông, một tiếng "ưm" khe khẽ r*n r* thoát ra từ giữa môi răng.
Giống như có một dòng điện cao thế chạy qua tai, nửa người anh lập tức tê dại mất hết tri giác.
Nhân lúc anh thất thần, anh vẫn giữ nguyên tư thế hôn sâu, cô xoay người ngồi dậy, khóa ngồi trên đùi anh, hai tay ấn lên vai anh.
Anh bất giác đỡ lấy vòng eo của cô, thuận theo lực của cô mà ngả người nằm xuống.
An Đề thở không ra hơi, son môi đã nhoè, diễm lệ như một đoá hồng đẫm mưa.
Lần này đến lượt cô kiêu ngạo, từ trên cao nhìn xuống anh, tra hỏi: "Anh hôn qua nhiều phụ nữ rồi à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!