Chiều hôm đó, hai người họ tan rã trong không vui.
Nhưng dường như An Đề chẳng bị ảnh hưởng gì.
Cô giúp Lưu Lộ Phi quay xong video tuyên truyền, viết cả một phần văn án. Video của chính mình cô cũng phải viết kịch bản, viết lời bình, cắt ghép biên tập, rồi còn phải nghiên cứu các video hàng đầu, tìm kiếm tư liệu mới và các trend hot.
Nhưng hai ngày nay, cổ và khuỷu tay cô nổi đầy rôm sảy, ngứa không chịu nổi, ngủ cũng không ngon, khiến tâm trạng cô vô cùng bực bội.
Phải một ngày sau bà Từ Lệ Phân mới biết, bà lập tức lấy lá ngải cứu còn thừa từ tết Đoan Ngọ nấu một chậu nước lớn, bảo cô lau người mấy lần. Lau xong quả nhiên đỡ hơn hẳn.
Chắc là nghe Chu Cánh nói chuyện cô sắp đi, Bà Từ Lệ Phân bèn bảo: "Tiểu Đề à, cháu rất tốt, tiếc là Nghi Giang không có duyên với cháu."
Vốn là tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, quen sống kỹ lưỡng, nên khi An Đề đến Nghi Giang chỉ hơn một tháng, cơ thể và làn da mỏng manh đã liên tục biểu tình. Thị trấn nhỏ này thiếu thốn các hoạt động giải trí, không có trung tâm thương mại lộng lẫy hay nhà hàng xa hoa. Cảm giác mới mẻ ban đầu qua nhanh, về lâu dài, cô khó tránh khỏi cảm thấy tẻ nhạt và bức bối.
Nghi Giang không giữ được cô, mà Chu Cánh lại là người cố chấp, không thể nào bỏ bà Từ Lệ Phân và cơ nghiệp đã gầy dựng ở đây để đến Kỳ Châu.
Bà Từ Lệ Phân cũng nhìn ra rõ, duyên phận của cô và Chu Cánh, thực sự chỉ đến đây mà thôi.
Trong thôn không còn ai hiểu lầm mối quan hệ của An Đề và Chu Cánh nữa, có lẽ là anh đã cố ý giải thích rõ. Nhưng không ít người dân trong thôn đã quen mặt cô, thỉnh thoảng gặp cô ngoài đồng cũng sẽ chào hỏi, gọi cô là Tiểu An, hoặc phối hợp với cô quay video.
Bà Từ Lệ Phân vừa nói vậy, An Đề cũng có cảm giác sắp tỉnh mộng, hoang mang trở về với hiện thực – đúng vậy, so với không nỡ, thì cảm xúc hoang mang, hụt hẫng lại nhiều hơn.
Ngày trở về Kỳ Châu càng lúc càng gần.
Chạng vạng hôm nay, An Đề ngồi ở cửa, một tay cầm quạt hương bồ uể oải phe phẩy, tâm trí trôi đi xa.
"Chị An Đề!" Chỉ Thực chạy ào tới, "Xem này! Em đan cho chị đó."
Không biết cô bé đã hái hoa cỏ dại ở đâu, đủ màu vàng, trắng, phấn, bện thành một chiếc vòng, nhưng vì tay nghề còn non nớt, nên trông khá qua loa, thô ráp.
An Đề hỏi: "Đây là gì thế?"
"Chị tặng em nhiều đồ quá, mà em không biết tặng chị cái gì, nên em lên mạng học cái này."
"Quà chia tay à?"
Chỉ Thực gật đầu: "Còn một cái nữa, em nhất định sẽ làm xong trước khi chị đi."
Rồi cô bé lại cẩn thận hỏi: "Ừm… Chị An Đề, chị có thích không?"
"Thích chứ, chị rất thích. Em giỏi thật đấy, cái này còn có tâm hơn khối hoa bọn con trai tiêu tiền mua." An Đề cúi đầu xuống: "Em đội lên cho chị đi."
Chỉ Thực lập tức vui vẻ, nhón chân đội lên đầu cho cô, chỉnh lại cho ngay ngắn, ngắm tới ngắm lui, không chút tiếc rẻ lời khen ngợi: "Chị An Đề không phải người, chị là tiên nữ hạ phàm."
An Đề "Phì" cười, nhéo mũi cô bé: "Dẻo miệng, em với Chu Cánh đúng là hai thái cực."
Đừng nói là chuẩn bị quà, mấy ngày nay anh hận không thể biến mất trước mặt cô, đi sớm về muộn.
Chỉ Thực lập tức ỉu xìu, An Đề hỏi: "Sao thế?"
"Chờ chị đi rồi, chú Chu Cánh lại lủi thủi một mình."
"Chu Chỉ Thực, em đừng có dùng khổ nhục kế thay chú em." An Đề nghiêm mặt nói: "Trong lòng chú em, Nghi Giang mới là số một."
"Vậy còn chị? Đối với chị, cái gì là quan trọng nhất?"
"Chị?"
Lý tưởng, sự nghiệp, người nhà, tình bạn, tình yêu, tiền bạc… Trẻ con ba tuổi có lẽ cũng xếp được thứ tự một hai ba.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!