Buổi sáng, ánh mặt trời chói chang. Để ngủ ngon, rèm cửa đã được kéo kín mít.
Tiếng chuông vang lên, An Đề vẫn còn lơ mơ, quờ tay tìm điện thoại. Mí mắt nặng trĩu, cô vừa hé mắt ra đã nghe Chỉ Thực đánh vần: "T-R-Ụ-C… K-Í-N-H? Phụt, là chú Chu Cánh ạ?"
"Ừm. Em nghe máy giúp chị đi." Cô ném điện thoại, rúc đầu vào gối ngủ tiếp. Chỉ Thực cầm điện thoại, rón rén ra khỏi giường, thì thầm: "Alo, chú Chu Cánh."
Giọng Chu Cánh có vẻ mệt mỏi, như cả đêm không ngủ: "Chị An Đề của con đâu?"
Cô bé liếc An Đề đã ngủ say, "Chị ấy còn ngủ, có cần con gọi dậy không ạ?"
"Thôi, để chị ấy ngủ đi. Con dậy thì xuống ăn sáng."
"Vâng ạ."
Chỉ Thực thay đồ, vào nhà tắm rửa mặt. Bồn rửa mặt hơi cao, cô bé phải nhón chân, cẩn thận súc miệng để không làm ướt áo, rồi nhẹ nhàng ra ngoài.
Bữa sáng là "trà dầu" chủ nhà tự nấu, sền sệt màu nâu, còn có sủi cảo hấp, bánh ngải… chủ nhà nhiệt tình múc cho Chỉ Thực một bát nhỏ. Cô bé không kén ăn, lại là người ai tốt với mình, mình tốt lại, nên cứ gật đầu khen ngon.
Chu Cánh đã ăn xong, anh ngồi dựa vào ghế, không biết đang nghĩ gì. Trông anh có vẻ mệt mỏi, mắt rũ xuống, ngón tay gõ nhịp vu vơ trên tay vịn.
Chỉ Thực vừa nhai vừa kể: "Chú biết chị An Đề lưu tên chú là gì không? "Trục" trong "trục xe", "Kính" trong "đường kính". "Trục Kính" (Zhóu Jìng) là gì ạ?"
"Là đường kính của hình tròn."
Chỉ Thực vẫn không hiểu: "Vậy sao chị ấy lại gọi chú như vậy ạ?"
Tại sao ư? Dùng từ đồng âm (với tên Chu Cánh) để chê anh cứng đầu (Trục) và cổ hủ (Kính) chứ sao. Chu Cánh không giải thích kỹ hơn. Đêm qua, anh đứng trên sân thượng hút rất nhiều thuốc. Đã lâu rồi anh không hút nhiều như vậy.
Ngay cả trong mơ, hình bóng của An Đề cũng rực rỡ một cách trừu tượng. Anh biết đó là cô.
Một cô gái như cô, dù chỉ là lơ đãng trêu đùa hay thật sự dụng tâm, việc khiến một người đàn ông rung động là chuyện dễ như trở bàn tay.
Anh và cô, tựa như hai đối thủ cuối cùng trong một trận đấu loại trực tiếp. Ban đầu có thể là đồng minh, nhưng khi những kẻ khác lần lượt ngã ngựa, chỉ còn lại hai người đối chọi. Trận chiến này, muốn thắng, một người phải bị loại, hoặc kẻ còn lại phải chủ động giương cờ trắng.
Mà anh, dường như đã là kẻ yếu thế, ngay từ cái ý nghĩ nảy sinh đêm qua.
Chu Cánh mãi suy nghĩ, không để ý Chỉ Thực bị ông chủ cho ăn no căng bụng.
Cô bé ợ một cái: "Sáng nay mình đi đâu chơi ạ?"
Hành trình là do An Đề quyết, mà cô lại rất tùy hứng, có khi cô định ngủ cả buổi sáng, rồi về Nghi Giang.
Chu Cánh hỏi chủ nhà xem gần đây có gì hay. Ông chỉ đường: "Bên kia phong cảnh đẹp lắm, có thác nước nhỏ."
Thế là Chu Cánh dắt Chỉ Thực đi bộ.
An Đề tỉnh dậy không thấy ai, việc đầu tiên là nhắn tin cho Chu Cánh: Hai chú cháu không nhẫn tâm bỏ em lại một mình đấy chứ?
Chu Cánh: Em không dậy, bọn anh ra ngoài đi dạo.
Cô ngậm bàn chải, một tay búi tóc, một tay gõ chữ: Gửi định vị.
Vừa ra khỏi homestay, cô đã hối hận: Sao cô không ở phòng bật điều hòa, tự dưng phát rồ chạy ra đây chịu tội.
Chỗ họ khá xa, ven đường có tài xế xe ôm chèo kéo. An Đề lười đi bộ, nhảy đại lên một chiếc.
Hơn mười phút là tới. Gã tài xế thấy cô đi một mình, ăn mặc sành điệu, liền hét giá một trăm.
An Đề không thiếu tiền, nhưng cô không phải con ngốc nhà địa chủ để người ta chặt chém.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!