"A a a! Chị chơi ăn gian!"
Là tiếng của Chỉ Thực. Giọng của cô bé đã cao, hét lên vừa chói tai vừa thanh mảnh, sức xuyên thấu cực kỳ mạnh, có thể làm người ta ồn ào đến tê cả da đầu.
Chu Cánh bước vào nhà, mẹ anh, Từ Lệ Phân cũng đang ở đó. Bà Từ Lệ Phân đã ngoài bảy mươi, mắt mũi không còn tinh tường, phải đeo một cặp kính viễn thị. Bà đang ngồi một bên phe phẩy chiếc quạt lá cọ, cười tủm tỉm xem hai đứa trẻ chơi cờ cá ngựa.
"Ô, Tiểu Cánh về rồi đấy à?"
Chu Cánh đặt cái túi lên chiếc bàn bên cạnh, nói: "Vâng, con đi nấu cơm."
Chu Chỉ Thực lập tức chạy tới lục lọi, thấy bên trong là một ít đồ dùng sinh hoạt của phụ nữ, cô bé lập tức thất vọng ra mặt. Cô bé còn tưởng là đồ ăn ngon.
An Đề liếc mắt nhìn. Ngay cả băng vệ sinh cũng có, chỉ có thể là mua cho cô.
Chu Cánh rửa sạch tay, bắt đầu nấu cơm. An Đề bỏ cờ xuống, chắp tay sau lưng, đi theo vào bếp, đảo mắt nhìn một vòng. Căn bếp rất cũ, nhưng được thu dọn sạch sẽ, đâu đâu cũng toát lên hơi thở của "khói lửa nhân gian".
Cô có chút ngượng ngùng nói: "Cảm ơn nha."
Chu Cánh đang vặn vòi nước vo gạo. Tuy cô nói không đầu không đuôi, nhưng anh cũng hiểu ý, đáp: "Nhờ người mua trên thị trấn đấy. Chỗ nhỏ, không có nhãn hiệu gì xa xỉ, nhưng cũng là mấy hãng nội địa lâu năm. Em xem có thứ gì dùng được không."
Rõ ràng là lời nói quan tâm, mà thốt ra từ miệng anh lại cứ như đang họp báo cáo công tác.
Cô hỏi: "Có cần tôi giúp gì không?"
Chu Cánh đưa cho cô một rổ lạc đã phơi khô: "Bóc đi."
"Tôi chỉ khách sáo một chút thôi, chú đúng là không khách khí thật." Cô bĩu môi, nhưng vẫn nhận lấy, đi sang một bên bóc lạc.
Khóe mắt anh liếc thấy cô gái dùng hai ngón tay bóp vỡ vỏ lạc, còn lén nếm thử một hạt. Cái dáng vẻ nhai nhai nuốt nuốt, có chút giống con sóc.
Anh nói: "Chỉ Thực ham chơi lắm, nếu con bé có làm gì khiến em phiền lòng, em cứ nói với tôi."
An Đề thản nhiên: "Một đứa con nít ranh, tôi chấp nhặt với cô bé làm gì."
Chu Cánh nói: "Vì mới quen nên con bé còn thu liễm chút đấy."
"Chú không biết đấy thôi, tôi có biệt hiệu là "Nữ thần thống trị trẻ con Hy Lạp cổ đại", một Chu Chỉ Thực bé nhỏ, tôi phải sợ à?"
Anh bật cười.
Một nụ cười rất nhạt, khóe môi chỉ khẽ nhếch lên một vòng cung nhỏ, nhưng không hiểu sao toàn bộ thần thái của anh thay đổi hẳn. Cụ thể mà nói, là cái vẻ nghiêm túc, cổ hủ trên người anh đã nhạt đi ít nhiều.
An Đề thắc mắc: "Sao hai bố con chú có tính cách khác nhau một trời một vực vậy?"
Chu Cánh khựng lại nửa giây, anh không cố ý giải thích rõ mối quan hệ giữa mình và Chỉ Thực, chỉ nói: "Tính cách em và bố em cũng đâu có giống nhau."
"Tôi giống mẹ tôi hơn, nhưng ngoại hình thì lại giống ông ấy." Cô nhớ hồi nhỏ, có lần vì thấy An Chính Đình không đủ quan tâm mình, cô đã nổi khùng vô cớ, nói rằng ông ấy thực ra không phải bố ruột mình. Nhưng mà gen di truyền quá mạnh mẽ, đến DNA cũng chẳng cần xét nghiệm.
An Đề lại hỏi: "Này, chú có quen mẹ tôi không?"
Anh lắc đầu: "Chỉ gặp mẹ kế của em, nhưng tiếp xúc không nhiều."
Cô "Ồ" một tiếng: "Xem ra chú với bố tôi thân nhau thật đấy."
Trịnh Thanh Đan chỉ hơn cô chưa đến mười tuổi, sau khi gả cho An Chính Đình thì ở nhà chăm con. An Đề cảm thấy, có lẽ An Chính Đình thấy Trịnh Thanh Đan xinh đẹp, không có dã tâm, dễ kiểm soát, nên mới cưới. Tuy chưa từng xác thực, nhưng nhìn việc ông không bao giờ đưa bà ta đi xã giao là có thể đoán ra.
Cho nên, vậy mà Chu Cánh cũng từng gặp Trịnh Thanh Đan, xem ra quan hệ đúng là không tầm thường.
"Nhưng sao tôi chưa từng gặp chú?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!