Sau khi Chỉ Thực lành vết thương lại càng rầu rĩ hơn, cô bé không còn cớ để trốn làm bài tập. Cô bé nằm bò ra bàn, nghịch bút, mặt mày ủ dột. Nếu không phải ngày nào Chu Cánh cũng kiểm tra, cô bé chẳng thèm viết làm gì.
An Đề cắt video xong, gập laptop lại, đi qua xem, thấy cô nhóc đang vẽ bậy lên vở. "Chỉ Thực, mấy hôm nữa Thất Tịch, em muốn đi chơi không?"
"Muốn!" Chỉ Thực như cún con bị ướt mưa thấy chủ, mắt sáng rực lên, "Đi đâu ạ?"
"Chị xem trên mạng nói, buổi tối ở Chương Châu có lễ hội, nhiều tiết mục lắm."
Chỉ Thực gật đầu như mổ thóc: "Đi đi đi!"
"Nhưng Chương Châu xa lắm, phải tự lái xe đi. Em hỏi chú Chu Cánh xem anh ấy có rảnh không."
Thất Tịch năm nay rơi đúng vào cuối tuần, Chu Cánh có thể sắp xếp được. Nhưng ngày lễ đặc biệt như vậy, dù có kẹp thêm một đứa trẻ con, cũng không ổn lắm.
Anh hỏi bà Từ Lệ Phân, bà lắc đầu xua tay: "Ở nhà còn cả đống việc."
"Để mai làm cũng được mà."
An Đề chớp chớp đôi mắt hạnh nhìn anh.
Bà Từ Lệ Phân nói: "Ôi dào, mấy hoạt động của người trẻ tuổi, bà đi hóng hớt làm gì. Cháu đưa Chỉ Thực đi là được rồi."
Chu Cánh quay sang nhìn An Đề, cô nàng lập tức vờ như không có gì, dán mắt vào điện thoại. Cuối cùng, chuyến đi chỉ có ba người.
Hôm Thất Tịch, họ dậy từ sớm. Bà Từ Lệ Phân chuẩn bị đồ ăn vặt, chuẩn bị ba lô cho Chỉ Thực, bên trong có bình nước, khăn mặt, quần áo thay.
Họ sẽ ở lại khách sạn một đêm. Bên này, An Đề đang trang điểm và tết tóc cho Chỉ Thực. "Chị An Đề, chị trang điểm xong trông đẹp thật."
"Ý gì đây?" An Đề bảo cô bé nhắm mắt, nhẹ nhàng tán một lớp phấn mắt, "Không trang điểm chị không đẹp à?"
"Cũng đẹp." Chỉ Thực cứng họng, "Nhưng sao chị không trang điểm mỗi ngày?"
"Lười chứ sao. Nào, mím môi."
An Đề trang điểm xong, đưa gương cho cô bé: "Tada! Chuyên gia trang điểm An Đề đây. Đổi là người khác, có trả tiền cũng chưa chắc chị đã làm."
Chỉ Thực ngắm nghía: "Oa, em không nhận ra em luôn. Hừ, phải mà có thằng Tôn béo ở đây."
"Tôn béo là ai?"
"Thằng mập lớp em. Nó còn chê em xấu, bảo em mắt híp, mặt to."
An Đề nghiêm túc nói với cô bé: "Người khác đánh giá em đẹp hay xấu, em không cần để trong lòng, cũng không cần thay đổi cái nhìn của họ. Bởi vì em là em. Em sinh ra không phải để "bị ngắm" hay "bị so sánh". Người duy nhất em cần được công nhận, chính là bản thân em. Hiểu không?"
Chỉ Thực hiểu lơ mơ: "Cho nên, em chỉ cần hài lòng với chính mình là được, đúng không?"
"Chính xác." An Đề nắm tay cô bé xoay một vòng, "Em chỉ cần nhớ một điều: Cô nương đây đẹp nhất thiên hạ."
Chỉ Thực nghĩ nghĩ: "Vậy em phong chị đẹp thứ nhì."
An Đề bật cười: "Được được, chị miễn cưỡng xếp sau em vậy."
Chu Cánh nghe hết cuộc đối thoại, nhưng anh không xen vào.
Từ Nghi Giang lên cao tốc, chạy đến Chương Châu mất khoảng năm tiếng. Giữa đường họ dừng ở trạm nghỉ. Chu Cánh mua hai phần Oden.
"Cảm ơn." An Đề chọn mấy viên mình thích, còn lại đưa cho anh, "Nè, em chưa động vào, đừng lãng phí."
Việc ăn đồ thừa của nhau rõ ràng là rất thân mật, vượt xa quan hệ hiện tại. Nhưng cô nói quá thản nhiên, như thể chỉ đơn giản là không muốn lãng phí thức ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!