Chương 37: Đó là tình cảm thật của anh

Vết thương của Chỉ Thực lành rất nhanh, vài ngày đã đóng vảy. Mấy hôm đó, ngày nào An Đề cũng lau người cho cô bé.

Trong khi đó, An Đề và Chu Cánh rơi vào một bầu không khí kỳ quái. Không cãi vã, cũng không phải chiến tranh lạnh. Cô vẫn giữ thái độ đại tiểu thư, sai anh làm cái này cái kia; anh vẫn ít nói như mọi khi, thực hiện nghĩa vụ của một người chú.

Bề ngoài, mọi thứ y như cũ.

Chỉ có họ tự biết, rất nhiều lúc, cô đang cài cắm, thậm chí là trả đũa – vì sự lạnh lùng vô tình của anh. Nhưng anh càng dung túng, cô càng cảm thấy anh đang có ý đã nát thì cho nát luôn, Vài ngày ngắn ngủi, cô có thể làm gì anh? Dù sao cô cũng sắp về Kỳ Châu, anh sắp được giải thoát rồi.

Không chỉ là gỗ, mà còn là gỗ mục. Không thể đẽo.

Lưu Lộ Phi tìm An Đề, nói muốn quay phim tuyên truyền, mời cô lên hình. Cô còn chưa nghe kế hoạch, đã đồng ý luôn.

Ai ngờ, địa điểm đầu tiên chính là công ty của Chu Cánh.

Theo kịch bản, An Đề đóng vai phóng viên, phỏng vấn Chu Cánh về sự phát triển của công ty, kỹ thuật nông nghiệp, sau đó theo anh tham quan nhà kính và căn cứ.

Ước chừng cắt ra chỉ vài phút, thậm chí vài chục giây, mà phải quay cả buổi sáng.

Đội ngũ quay phim thuê ngoài. Quay phim chính là một gã đàn ông đầu húi cua, họ Đỗ. An Đề cảm thấy gã này rất dầu mỡ, nhưng mới gặp, anh không tiện nói gì. Tiếp đón họ là Chu Cánh, Tạ Triệu Hải, và cô gái trẻ hôm trước tên là Tiểu Giang.

Tiểu Giang thấy cô thì giật mình, rồi nói: "Ngại quá, lần trước nhận lệnh của Chu tổng, tớ đã giấu cậu."

"Không sao. Anh ấy có bảo cậu bắt cóc tớ đâu." An Đề liếc Chu Cánh, "Nhưng mà, cái túi cậu đeo hôm đó, không phải cậu cố ý à?"

Tiểu Giang gãi mũi, lí nhí: "Mọi người đều đồn Chu tổng có bạn gái. Tớ tưởng hai người cãi nhau, không tiện nói rõ, nên…"

Hiểu rồi. Hóa ra là cố tình để lại sơ hở cho cô phát hiện. Chậc, Chu Cánh có đức hạnh gì mà có được nhân viên tốt, hết lòng vì sếp thế không biết.

An Đề nói: "Tớ không phải."

"Hả?" Cô hất cằm: "Anh ấy còn chưa đủ tư cách làm bạn trai tớ."

Tiểu Giang nhớ lại hành động hôm đó của An Đề, thấy hơi buồn cười, thầm nghĩ, nếu hai người này thành đôi, chắc chắn Chu tổng sẽ trở thành "thê nô".

Đoàn người đi bộ đến nhà kính. Không khí oi bức như xông hơi. An Đề cảm thấy lớp trang điểm sắp trôi hết, mà cô vẫn phải gượng cười. Người quay phim họ Đỗ quay xong đoạn phỏng vấn, lại đề nghị quay thêm cảnh đơn của cô. Cô sao cũng được, chỉ muốn xong nhanh.

"Tiểu An, cổ áo em, chỉnh lại một chút." Cô chỉnh lại. Người họ Đỗ nhìn, rồi bước tới, động tay động chân.

An Đề gạt tay anh ta ra: "Làm gì đấy?"

"Không, anh giúp em chỉnh, cổ áo cao quá, kéo xuống chút đi."

"Anh có bệnh à?" Sắc mặt cô lạnh băng, "Đây là phim tuyên truyền chính thống, chẳng lẽ còn cần tôi hở ngực, bán rẻ nhan sắc để câu view à?"

Anh ta trơ tráo: "Giờ người ta thích xem thế mà. Anh chỉ bảo em kéo cổ áo xuống một chút, có cần phản ứng lớn vậy không?"

"Thế sao anh không ra mà múa cột? Muốn kéo thì tự kéo, tôi không quay." Cô nói xong lập tức bỏ đi.

Người họ Đỗ chặn cô lại: "Anh xem video của em rồi, em ăn mặc cũng đâu có bảo thủ lắm, làm giá gì chứ?"

"Đừng động vào tôi!" An Đề thấy ghê tởm, cố giằng ra, nhưng sức cô không lại gã đàn ông vác máy quay.

Một bàn tay tóm lấy cổ tay anh ta, dùng sức rất mạnh, gân xanh nổi lên. Gần như nghe thấy tiếng xương "rắc" một tiếng.

An Đề quay đầu lại. Lần đầu tiên cô thấy, ánh mắt Chu Cánh sắc như dao. Anh gằn từng chữ, nặng như đá ném xuống mặt hồ: "Bỏ. Tay. Ra."

Người tên họ Đỗ đau quá, vội rụt tay lại, lảo đảo lùi sau. Anh ta xoa cổ tay, vừa ăn cướp vừa la làng: "Tôi có làm gì đâu! Cô ta tự ý bỏ quay!"

An Đề không nói, ngực phập phồng vì tức giận. Chu Cánh lặng lẽ đứng chắn giữa hai người, đối diện với người họ Đỗ: "Dù thế nào, anh cũng không nên thô bạo với một cô gái như vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!