Chương 36: Thích một điều gì đó là chuyện riêng tư

Vì có Chỉ Thực ở đó, An Đề cũng không muốn dây dưa thêm. Cô mím chặt môi, cố nén nước mắt.

Cơm và đồ nướng được dọn lên. Cô nhặt một xiên thịt ba chỉ, dùng xà lách cuộn lại, nhét cả vào miệng, hai má phồng lên, nhai một cách hằn học.

Chỉ Thực ngơ ngác nhìn cô, rồi lại liếc Chu Cánh, vẻ mặt hóng hớt. Chu Cánh lấy bát của cô bé, rút xiên tre ra: "Ăn đi."

Anh không cho An Đề đút, vì không muốn cô cảm thấy mình mắc nợ Chỉ Thực.

An Đề tức điên. Lần đầu tiên có người hết lần này đến lần khác phũ phàng với cô, dùng đủ lý do để vạch rõ ranh giới, như thể dính đến cô là vạn kiếp bất phục. Càng tức hơn nữa là, anh luôn xuất hiện lúc cô cần, đưa ra sự giúp đỡ và an ủi vừa đúng chừng mực.

Cô không rõ, rốt cuộc là do cô quen được nuông chiều, không chấp nhận bị đẩy ra, hay là đơn thuần chỉ nhắm vào một mình anh.

Lúc về, Hạ Nhạn Minh gọi điện tới hỏi thăm tình hình Chỉ Thực. "Đến huyện tiêm uốn ván rồi ạ. Vết thương mấy ngày này không được dính nước, phải thay băng thường xuyên, ngoài ra không sao."

"Có chú con bé ở đó, chắc con bé không khóc đâu nhỉ?"

An Đề khựng lại: "Không."

Hạ Nhạn Minh thở phào: "Chưa chăm trẻ con bao giờ, gặp cảnh đó anh cũng quýnh lên. Thật ra anh muốn hỏi… em ổn hơn chưa?"

"Em không sao, cảm ơn thầy Hạ. Nếu không có anh, bọn em không thể đưa con bé đi nhanh như vậy."

"Em khách sáo quá," Anh ta đùa, "Anh không quen."

"Anh đã giúp thì em phải lịch sự chứ."

Hạ Nhạn Minh cười, rồi hỏi: "Vậy mọi người về rồi à?"

Cô "Ừm" một tiếng: "Đang trên đường ạ."

"Được rồi, đi đường cẩn thận."

Cô vừa cúp máy, Chu Cánh đã hỏi: "Thầy Hạ có thích gì không? Anh không thân, không biết nên tặng quà cảm ơn thế nào."

An Đề ngước mắt, nhìn anh qua gương chiếu hậu, cô gắt lên: "Không phải anh biết anh ấy thích em à?"

"…"

Về đến nhà, bà Từ Lệ Phân vừa thấy Chỉ Thực đã cười: "Ôi chà, băng cả hai chân, thế này thì tha hồ mà nghỉ ngơi mấy ngày."

Chỉ Thực dậm chân bình bịch, hờn dỗi: "Bà nội, bà còn cười con!"

"Đã bảo rồi, đừng có nhảy nhót lung tung, sớm muộn gì cũng ngã. Thấy chưa."

Chỉ Thực không phục, nhưng không cãi được, ai bảo cô bé không chịu ngồi yên.

Bà Từ Lệ Phân rửa mớ hẹ, hỏi An Đề: "Tiểu Đề, ăn bánh hẹ không? Lăn lộn cả ngày, đói rồi chứ?"

"Chú Chu Cánh cho bọn con ăn rồi ạ."

"Không sao, ăn vặt thôi. Nhưng nhà hết trứng rồi. Chỉ Thực, con chạy qua nhà bà Hai mượn mấy quả."

Chỉ Thực "vâng" một tiếng rồi chạy vù đi. Bà Từ Lệ Phân cười lắc đầu, giọng vừa trách vừa cưng: "Ngã thế mà còn không yên."

An Đề lí nhí: "Lần này là do cháu không trông chừng cẩn thận, không trách con bé được."

"Thế thì càng không trách cháu được. Tiểu Đề, cháu tốt bụng nên mới đổ lỗi cho mình. Tụi nhỏ nhà quê không nuôi chút một như thành phố, có gì đâu mà ầm ĩ."

Điều này hoàn toàn trái ngược với sự trưởng thành của An Đề. Đừng nói chảy máu, bị muỗi đốt sưng cả chân, cô đã thấy là chuyện tày đình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!