Sáng sớm, Hạ Nhạn Minh tới. An Đề đang đứng ở cửa nói chuyện với anh ta.
Người Nghi Giang hiếu khách, bà Từ Lệ Phân cũng vậy. Bà cắt dưa hấu, nhiệt tình mời Hạ Nhạn Minh ăn, hỏi: "Hôm nay các cháu định đi đâu à?"
An Đề sợ nước dưa hấu dính bẩn tay, nên bà Từ Lệ Phân phải cắt riêng cho cô một bát, để cô dùng tăm xiên ăn. Nếu là Chu Cánh ở nhà, anh sẽ không nuông chiều cái thói xấu này của cô.
An Đề trả lời: "Bọn cháu ra đồng quay video ạ."
"Nắng thế này mà cũng đi à?" Sau cơn mưa trời lại nắng, không khí oi bức như xông hơi.
"Hết cách ạ, cháu cũng muốn ở nhà nằm, nhưng phải đăng bài mới, không thì mất hết view"
Bà Từ Lệ Phân nói: "Chỉ Thực cho bà xem video của cháu rồi, nhiều người khen lắm. Chắc kiếm được nhiều tiền lắm nhỉ?"
An Đề cười: "Chưa đâu ạ. Nhưng cháu thấy phòng livestream của chú Chu Cánh bán được hàng, với cả Lưu Lộ Phi nói dạo này khách du lịch đến Nghi Giang cũng đông hơn. Kéo được mảng du lịch, cũng xem như là kiếm được rồi ạ."
Phong cảnh Nghi Giang rất đẹp, nhưng thiếu điểm nhấn. Mấy năm nay du lịch nông thôn đang thịnh, vai trò của cô chính là vỗ cánh, mang ngọn gió đông này đến Nghi Giang.
"À à, thế thì tốt."
"Bà nội đi cùng chúng cháu đi, dẫn cả Chỉ Thực theo."
Mà Chu Chỉ Thực, lúc này đang ở trong phòng. Cô bé nép vào khung cửa, ló đầu ra, liếc Hạ Nhạn Minh, rồi lại nhìn An Đề.
Sáng nay Chu Cánh vừa ra khỏi cửa, cô bé đã lấy điện thoại nhắn tin cho anh:
Chỉ Thực: Khẩn cấp! Khẩn cấp! Tin tức trọng đại!
Chu Cánh: ?
Chỉ Thực: Thầy Hạ đến nhà mình rồi!
Chu Cánh: Thầy ấy là khách, con đừng nói bậy bạ trước mặt người ta.
Chỉ Thực: Con biết mà. Chị An Đề rủ con đi cùng, con sẽ để mắt đến bọn họ giúp chú.
Cô bé gõ chữ rất chậm. Vừa gửi xong, An Đề đã vào gọi. Chỉ Thực dắt cả Tướng Quân đi theo, thế là thành bốn người một chó cùng xuất phát.
Đường đất sau mưa đi rất chậm, bùn nhão bám đầy đế giày. An Đề cảm thấy chân càng lúc càng nặng, nhìn xuống thì bùn đã dày cả nửa gang tay. Hạ Nhạn Minh nhặt một cành cây khô, bẻ gãy, ngồi xuống: "Em đưa chân đây, anh cạo bùn cho."
An Đề chưa kịp phản ứng, Chỉ Thực đã xông tới, chen vào trước mặt: "Thầy Hạ, em cũng muốn!"
Hạ Nhạn Minh khựng lại, đành nói: "Em vịn vai đi, kẻo ngã."
"Dạ, cảm ơn thầy Hạ." An Đề cười thầm, lùi ra sau, cũng tự tìm cành cây cạo sạch giày mình.
Trời nắng gắt. An Đề mặc áo chống nắng, đội mũ cói, mà da vẫn nóng rát. Bà Từ Lệ Phân vừa nhổ cỏ dại, vừa kể tháng trước mưa lớn, ngập hết cả. May mà địa thế ở đây cao, thoát nước tốt, không thì rau củ hỏng hết.
An Đề chợt nhớ Chu Cánh từng nói, bà Từ Lệ Phân không muốn rời Nghi Giang, một phần vì trong thâm tâm bà vẫn mang chấp niệm của người nhà nông, luyến tiếc mảnh đất này. Cuộc sống này vất vả, đơn điệu, nhưng nó lấp đầy thế giới tinh thần của bà.
Ve kêu râm ran, gió thổi cũng toàn hơi nóng. An Đề quay vài cảnh vật, rồi chỉ Hạ Nhạn Minh cách dùng máy ảnh. Hai người chụm đầu vào nhau trao đổi. Chỉ Thực bĩu môi, cô bé dắt Tướng Quân trèo lên một bãi đá. Nơi đó mọc đầy cỏ dại và hẹ dại. Cô bé giũ túi nylon ra, dùng móng tay ngắt hẹ bỏ vào túi – bà Từ Lệ Phân đã dạy, không nhổ tận gốc, vài ngày nó lại mọc lên.
An Đề thấy vậy, vội vỗ vai Hạ Nhạn Minh, bảo anh quay, rồi nói với cô bé: "Chỉ Thực, em đừng xuống vội, bọn chị đang quay em."
Tảng đá khá cheo leo, cô đỡ mũ rồi trèo theo. "Chị An Đề cẩn thận!"
Chỉ Thực kéo cô, rồi chỉ tay: "Xem này, nhiều hẹ chưa, xào trứng ăn ngon lắm."
Dưới vách đá là ruộng, cao khoảng ba bốn mét, rất dốc. Hạ Nhạn Minh đứng xa quay họ. Hái gần xong, anh ta gọi họ quay lại. Thu hoạch xong, Chỉ Thực đi trước, bước chân nhẹ nhàng. Với An Đề, trèo lên thì dễ, xuống mới khó. Cô dò dẫm từng bước, lo lắng gọi: "Em chậm thôi, kẻo ngã!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!