An Đề về phòng mình, cô nhìn thấy một cái túi lớn xuất hiện từ lúc nào. Nào là ống kính tele, ống kính góc rộng, và cả một chiếc Flycam – đúng thứ cô từng muốn. Cô có học qua nhiếp ảnh, dù chỉ là nghiệp dư, cũng biết bộ này không hề rẻ.
An Đề lắp ống kính, ra sân thử. Cô zoom vào ông lão gánh gồng đằng xa, con chuồn chuồn lướt trên mặt hồ, con dê trên đường mòn. Đồ xịn thế này mà dùng cho cô đúng là giết gà dùng dao mổ trâu. Không biết Chu Cánh kiếm đâu ra.
"Dùng được không?" Cô quay lại, đúng là vừa nhắc Tào Tháo.
Chu Cánh đang kẹp một điếu thuốc chưa châm, Tướng Quân theo chân anh đi tới, cái đuôi vừa hay quẹt qua bắp chân cô. Cô nhột, theo phản xạ né đi. Anh vỗ đầu con chó, đuổi nó ra chỗ khác.
"Khá tốt." An Đề nói, "Hôm nay anh định đưa em đi lấy cái này à?"
"Ừ."
"Em cứ dùng thoải mái à?"
Anh vẫn chỉ "Ừ" một tiếng nhàn nhạt, không nhắc gì đến lời Ngụy Khiêm Tốn dặn.
An Đề điều chỉnh thông số: "Em còn tưởng anh thuận miệng nói rồi quên luôn."
Anh định nói, anh đã hứa thì sẽ làm, nhưng tình hình này không tiện giải thích. Đơn giản là anh im lặng.
Chu Cánh cúi đầu châm thuốc, tay trái che gió, dù thực tế không có gió, chỉ là một thói quen. Anh đi đến bên cột điện, loa phát thanh bắt đầu réo. Như vậy cũng tốt, thính giác bị chiếm giữ, các giác quan khác sẽ yếu đi, anh sẽ không bị phân tâm mà nhìn cô nữa.
An Đề nhìn bóng lưng anh, cô hơi nheo mắt. Nông dân lưng còng là vì quanh năm cúi mình làm lụng. Dân văn phòng ngồi bàn giấy, dáng cũng khó mà đẹp. Nhưng lưng, cổ, chân của anh, dù đứng thả lỏng, vẫn thẳng tắp, toát ra khí khái vững chãi như núi. Không giống trúc trong rừng, mà giống… cây hồ dương kiên cường giữa hoang mạc.
Sớm chiều chung đụng, trốn cũng trốn không thoát, anh đành giả vờ như không có gì. Kỷ lục Guinness có hạng mục "Nhẫn nhịn giỏi nhất" không? Đúng là nên trao cho anh.
Tuy nhiên, An Đề chưa bao giờ là người theo khuôn phép. Có những lúc máu nổi loạn trong cô trỗi dậy rất mạnh. Ví dụ như bây giờ. Anh càng giả vờ mặt lạnh như tiền, cô càng muốn làm anh phá công.
"Chú Chu." Cô gọi anh, đồng thời ngắm, nhấn chụp, bắt trọn khoảnh khắc anh quay đầu lại. Quả nhiên, người có vóc dáng và gương mặt thượng thừa, không cần căn góc, chụp thế nào cũng đẹp. Cô đắc ý, đuôi mày cong lên, giơ máy ảnh: "Muốn xem không? Em chụp đẹp lắm."
Chu Cánh đứng bất động, cách mấy chục bước anh nhìn lúm đồng tiền của cô. Hè oi ả, mà anh lại thấy như đang đắm mình trong sắc xuân. Anh nhìn cô rất lâu, ánh mắt như xuyên qua núi sông, qua bốn mùa, mới khoan thai đáp xuống gương mặt cô. An Đề chắp tay sau lưng, đi đến trước mặt anh: "Em cắt ghép video thì bình thường, nhưng chụp người thì siêu đỉnh.
Anh thật sự không xem à?"
Anh lùi lại một bước, như con thú bị x*m ph*m l*nh th*, giọng trầm xuống, đầy cảnh giác: "An Đề."
"Em có ăn thịt anh đâu, anh sợ gì?" Vẻ mặt cô ngây thơ, nghiêng đầu, "Hay là… anh đang chột dạ?"
Khói thuốc bay lơ lửng, gió đêm thổi tới, tàn thuốc đỏ rực tiến sát, làm bỏng ngón tay anh. Gió cũng thổi rối tóc cô. Cô đưa tay lên, trên cổ tay là một sợi dây buộc tóc, kiểu dáng rất nữ tính. "Giúp em buộc một chút."
Chu Cánh dụi điếu thuốc, nhận lấy cái máy ảnh trên tay cô, ý là: Em rảnh tay, tự mà buộc.
"Không hiểu phong tình." Đây không phải lần đầu cô nghĩ vậy, nhưng là lần đầu cô nói thẳng.
"Vì vài lần tình cờ, chúng ta có chút vướng mắc. Nhưng em đã gọi anh một tiếng "chú", về tình về lý, anh nên giữ khoảng cách."
An Đề tiện tay buộc tóc thành búi thấp: "Nếu không có quan hệ huyết thống, cần gì giữ khoảng cách? Anh chưa vợ, em chưa chồng, anh đang né tránh cái gì?"
Cô thật sự nghi hoặc, hay đang giả vờ?
Anh nói: "Em đang ở độ tuổi đẹp nhất, hoàn toàn khác với anh, đương nhiên phải tránh rồi."
"À. Đó là "lý", anh cảm thấy anh không xứng với em à." An Đề gật gù, rồi hỏi dồn: "Vậy "tình" đâu?"
Hoàng hôn buông xuống, ánh mắt anh khẽ động, phản chiếu bóng hình mờ ảo của cô. "Đến tuổi của anh, người ta sẽ chọn "phù hợp", chứ không phải "tình"."
"Chu Cánh," cô nghiến răng, "Anh nói chuyện đúng là thẳng đến mức đáng ghét." Anh vẫn bình thản:
"Đúng vậy. Cho nên em không cần bận tâm thái độ của anh. Chúng ta không cùng một đường."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!