Ngụy Khiêm Tốn ăn xong lập tức cáo từ. "Hôm nào rảnh lại qua thăm bác Từ với Chỉ Thực."
"Dẫn cả Văn Duyệt đi cùng nhé."
"Haiz, dạo này cô ấy bận. Anh song sinh của cô ấy là Lương Kiến Thâm, cậu gặp rồi đấy, sắp đưa bạn gái về ra mắt. Cô ấy về nhà mẹ đẻ từ sớm rồi, cô ấy bảo muốn ở lại lâu hơn. Chả bù cho tôi, hồi đó về ra mắt, ăn bữa cơm là anh ấy đi mất."
Chu Cánh nghĩ, nói: "Tôi nhớ anh ấy là bác sĩ? Bận rộn cũng bình thường mà."
"Chứ sao, học 8 năm, rồi 3 năm đào tạo nội trú, ngày nào cũng ngâm mình ở bệnh viện, còn hơn cả cậu. Mẹ vợ tôi lo sốt vó chuyện vợ con của anh ấy, mãi mới tìm được bạn gái, nên làm lớn lắm."
Ngụy Khiêm Tốn chậc hai tiếng, "Thôi, tôi đi đây."
"Tôi đưa cậu ra."
"Không cần, tôi gọi xe rồi." Anh ta vỗ vai Chu Cánh, nói đầy thâm ý: "Cậu mau về mà xin lỗi cho đàng hoàng đi, không là cậu sẽ biết phụ nữ giận lên khó dỗ thế nào đâu."
Chu Cánh suy nghĩ một lát, anh không về Nghi Giang ngay mà lái xe vào trung tâm thương mại. Nhân viên quầy vừa thấy anh đã nhiệt tình đón: "Chào anh, anh mua quà cho vợ hay bạn gái ạ? Bên tôi mới về mấy mẫu nhẫn kim cương…"
Anh nhìn màn hình quảng cáo. Hóa ra sắp đến Thất Tịch. Đàn ông một mình đến cửa hàng trang sức, dễ bị hiểu lầm là phải.
Chu Cánh giải thích: "Không, tôi mua cho đàn em, tầm hai mươi mấy tuổi." Nhân viên rất chuyên nghiệp, lập tức giới thiệu các món khác.
An Đề rất thích trang điểm, mỗi ngày cô đeo một món trang sức khác nhau. Anh khó hiểu, cô lập tức bĩu môi: "Phải phối đồ, chú thì biết cái gì." Anh đúng là không rành, nhìn tới nhìn lui, chỉ thấy được sự khác biệt về giá cả. Chu Cánh chọn thẳng cái đắt nhất, bảo nhân viên gói lại, tùy tiện như mua mớ rau.
Thế nhưng, lúc anh về đến nhà, lại không thấy An Đề đâu. Chỉ Thực đang ngồi bóc hạt sen, nhai nhai, ngơ ngác hỏi: "Hai người không đi cùng nhau ạ?"
"Cô ấy chưa về à?"
"Vâng. Tướng Quân, đúng không?" Tướng Quân "Gâu" một tiếng.
Chu Cánh gọi cho cô, tổng đài báo "thuê bao…". Anh mở danh bạ, tìm Lưu Lộ Phi, không hỏi thẳng, mà hỏi: "Tiểu Lưu, cô đang ở đâu vậy?"
Bên kia khá ồn: "Dạo này huyện sắp có lãnh đạo xuống, em đang bận tối mắt. Có gì không anh Chu Cánh?"
Anh nói: "Dạo này An Đề đang làm kênh riêng, muốn xem có tư liệu gì hay không."
"À, cái đó em biết. Em đang định nhờ cô ấy quay một clip tuyên truyền đây. Hình tượng cô ấy quá hợp, không biết cô ấy có rảnh không."
Chu Cánh đã đoán ra, anh nói: "Chỉ Thực ở nhà hơi rảnh, tôi muốn hỏi thầy Hạ xem nên sắp xếp lịch nghỉ hè cho nó thế nào. Cô có số cậu ta không?"
Lưu Lộ Phi không nghi ngờ: "Có có, em gửi anh."
"Ok, cảm ơn."
Đang xem TV, Chỉ Thực bỗng hắt xì hai cái rõ to.
Chu Cánh lại gọi cho Hạ Nhạn Minh. "Alo, ai vậy ạ?"
"Thầy Hạ, tôi là Chu Cánh."
"Anh tìm tôi vì An Đề à?"
Chu Cánh khựng lại, không ngờ đối phương đoán nhanh vậy. "Đúng."
Hạ Nhạn Minh, người luôn ôn hòa, giọng bỗng nghiêm túc: "Cô ấy đã từ chối tôi, nhưng tôi vẫn đang theo đuổi. Nếu anh muốn cạnh tranh công bằng, tôi chỉ có thể nói, chưa đến bước cuối cùng, tôi sẽ không từ bỏ."
Chu Cánh: "?" Anh ta tưởng anh là tình địch đến tuyên chiến à? Chu Cánh nhíu mày, cúp máy.
Anh hiểu ra, An Đề cố tình dỗi, cô trốn không muốn gặp anh. Nhưng cái thôn này bé tí, ngoài Lưu Lộ Phi và Hạ Nhạn Minh, cô có thể đi đâu? Anh do dự, rồi đẩy cửa phòng An Đề. Đồ đạc vẫn còn đây. Anh mở tài khoản của cô, không có bài đăng mới, nhưng hai tiếng trước cô vẫn trả lời bình luận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!