Chương 32: Anh vấp ngã vì cô

An Đề vừa đi vừa chửi thầm. Nếu lời chửi rủa của cô có thể biến thành tên, chỉ trong trăm mét, Chu Cánh đã bị cô bắn thành cái sàng.

Công ty của anh nằm ở nơi khỉ ho cò gáy, xung quanh chỉ có đồng ruộng, suối nước, xa hơn chút là đường ray xe lửa, thỉnh thoảng có tiếng "xình xịch" chạy qua.

Mặt trời như cái máy sưởi quá tải, dù cô có là cá mặn cũng sắp bị nướng chín. Con đường xi măng trắng lóa, kéo dài một cách tuyệt vọng. Biết đi đến bao giờ mới tới nơi?

Da cô nóng rát, mồ hôi dính nhớp. Khi đến dưới một gốc cây đa, cô dừng lại, lấy tay quạt quạt, mắt liếc về phía sau. Hay lắm, không chỉ không đuổi theo, mà còn biến mất không thấy tăm hơi.

An Đề không nhịn được, lôi Phùng Dĩnh ra xả. Cô không cần trả lời, chỉ cần một chỗ để trút giận.

Ann: Tớ có "bật đèn xanh" cho ai đâu! rốt cuộc Chu Cánh có ý gì? Làm như tớ là gái hư đi lừa gạt tình cảm, còn anh ta ra mặt thay trời hành đạo, muốn xử lý tớ không bằng.

Ann: Gặp quỷ! Mới gặp hai lần, nói chuyện vài phút mà đã phán như vậy! Cứ theo lý lẽ của Chu Cánh, thì chẳng phải anh ta đã bị tớ đùa giỡn 800 lần rồi?

Ann: Bảo anh ta đừng đi theo, anh ta thật sự để tớ đi một mình! Đồ thẳng nam não thép!

Phùng Dĩnh vừa mở máy, khung chat đã bị tin nhắn của cô kh*ng b*.

Phùng Dĩnh: Người chị, đừng ý với tứ gì nữa, cho anh ta "chết" luôn đi.

Ann: Anh ta chưa chết, tớ đã bị điện thoại làm bỏng chết rồi đây này!

Ann: Điện thoại khỉ gió!

Điện thoại nóng ran, không thể dùng tiếp được. An Đề không dám nhờ xe người lạ. Từ đây đến thị trấn cũng không quá xa. Hơn nửa giờ sau, cô rốt cuộc cũng thấy dãy cửa hàng, cô lập tức lao vào siêu thị.

Tiền này là do Chu Cánh trả. An Đề như muốn hả giận, ném đủ thứ vào giỏ hàng. Nhưng lúc đến quầy thu ngân, cô lại đi một vòng, lẳng lặng đặt từng món về chỗ cũ, chỉ giữ lại một chai nước, một cái ô và ít đồ ăn. Tiền mồ hôi nước mắt của cô, sao phải vì bực bội mà tiêu hoang.

Trời gần trưa, cô tính ăn no trước đã. An Đề tìm một quán ăn trông sạch sẽ, gọi bừa vài món. Đang lúc chờ, cô ngồi nghịch điện thoại.

"Em gái, đi một mình à?" An Đề ngẩng đầu. Một gã đàn ông tầm 30, đen thui, béo ị, bụng phệ, mặt bánh bao, ngũ quan dúm dó, nói tiếng phổ thông lơ lớ. Hiếm khi có người tập hợp nhiều khuyết điểm như vậy.

Cô không thèm trả lời. Gã đàn ông tự nhiên ngồi xuống đối diện: "Em lấy chồng chưa? Hay đang đi học?"

An Đề: "Kết hôn rồi. Chồng tôi làm ở công trường, con tôi biết nói rồi."

Hắn cười: "Dọa anh à? Trông em mới hai mươi, xinh thế này, bố mẹ nào nỡ gả em cho dân công trường?"

Giọng cô lạnh lùng: "Tin hay không tùy."

Gã đàn ông đột nhiên vươn tay về phía cô. An Đề theo phản xạ rụt cổ lại: "Làm gì?"

Hắn trơ tráo: "Mặt em đẫy mồ hôi kìa, anh lau giúp cho."

Cô không phải dạng dễ bắt nạt, tâm trạng lại đang tệ, lập tức đập bàn đứng dậy, lạnh lùng quát: "Tôi cảnh cáo anh, đừng động vào tôi, cẩn thận tôi kiện anh tội quấy rối t*nh d*c!"

Mọi người xung quanh nhìn lại. Gã đàn ông vội hòa giải: "Không có gì, người quen cả, cô ấy đang dỗi tôi thôi."

"Ai quen biết anh?" An Đề xách ấm trà lên, "Uống thêm nước vào, rồi ra ngoài mà soi lại cái mặt của mình! Anh nghĩ anh xứng nói chuyện với tôi à?"

Mặt gã đàn ông tái mét. Hắn tưởng cô hiền, ai ngờ đụng phải nhím xù lông. Bị mọi người bàn tán, hắn đành chửi một câu "Xui xẻo" rồi bỏ đi.

An Đề vừa ngồi xuống, một cô gái trẻ lại gần: "Hết chỗ rồi, tớ cũng đi một mình, tớ ngồi chung bàn được không?"

Cô gật đầu. "Lúc nãy tớ thấy cậu xử lý gã kia, ngầu thật." Cô gái khâm phục, "Nhưng cậu không sợ bị trả thù à?"

"Giờ là xã hội pháp trị, sợ gì?"

"Rồng mạnh không ép được rắn địa đầu. An ninh ở đây không tốt bằng thành phố, nhiều nơi không có camera, trước đây từng xảy ra mấy vụ cưỡng h**p không ai xử lý. Cậu đi một mình, nên đi đường lớn, kẻo bị kẻ xấu theo dõi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!