An Đề về nhà, thay đồ, rồi lại chỉnh ảnh, cắt video. Nhìn chằm chằm màn hình quá lâu, cô thấy hoa mắt chóng mặt, cổ mỏi nhừ. Cô gọi Chỉ Thực tới: "Mau lại đây tẩm quất cho bổn cung. Hầu hạ tốt, bổn cung trọng thưởng."
Sức của cô bé còn yếu, cũng không có kỹ thuật gì, chỉ đấm đấm bóp bóp lung tung. "Bổn cung? Chị là Hoàng hậu nương nương ạ?"
"Công chúa cũng có thể tự xưng là bổn cung."
"Thế em là gì?"
"Em á…" Cô nghĩ nghĩ, "Là Tiểu Quận chúa."
"Thế còn Chu Cánh?"
An Đề không nhịn được cười: "Là cẩu nô tài"
Vừa hay đi ngang qua, Chu Cánh bỗng dưng bị mắng: "…?"
An Đề chìa điện thoại qua: "Xem đi, bàn tay thần sầu của tôi đã cứu sống mấy tấm ảnh chú chụp rồi đây."
Nền tảng của cô đã tốt, cô không cần sửa nhiều, chỉ cần cắt lại bố cục, chỉnh màu, thêm filter là cả bộ ảnh lập tức có sức sống của mùa hè. Nó khiến người ta liên tưởng đến vị chanh tươi mát, đến giọt sương trên lá sen sau mưa, hay miếng dưa hấu ướp lạnh, cắn một miếng, vị ngọt tan trong miệng.
Chỉ Thực ghé đầu qua, "Chị An Đề, có người gọi chị là "vợ" kìa." Tầm mắt Chu Cánh từ màn hình di động dời về phía trước.
Chỉ Thực lại la lên: "Ui! Còn có người gọi là "mẹ"!"
Lông mày anh hơi nhíu lại.
An Đề: "… Khụ, cư dân mạng đùa vui thôi mà." Một lão nam nhân không lướt mạng như Chu Cánh, không hiểu cũng bình thường. Hiểu lầm thì hiểu lầm, tự dưng cô chột dạ giải thích làm gì.
Cô giật lại điện thoại: "Nhìn linh tinh gì, đấm xong chưa?"
Chỉ Thực làm nũng: "Chị An Đề, em mỏi tay quá."
"Được rồi, thưởng cho em "phí vất vả" này. Đưa tay đây."
Chỉ Thực xòe hai tay, mắt to tròn mong đợi. An Đề móc túi, thần thần bí bí một lúc, rồi đặt vào lòng bàn tay non nớt của cô bé… một hạt sen tươi.
"Cái gì đây." Chỉ Thực thất vọng, quay sang mách: "Chú, chị An Đề trêu con!"
Chu Cánh xách một túi nylon tới: "Chị An Đề cố ý mua cho con đấy." Cô định tự mình hái đài sen, ai ngờ trời đổ mưa, nên lúc về thấy có người bán rong ven đường, cô mua mấy cái.
Chỉ Thực lật mặt 360 độ: "Cảm ơn chị An Đề, em yêu chị."
"Giả dối," An Đề xì một tiếng, "Cứ cho đồ ăn là yêu."
"Không có mà," Chỉ Thực cãi, "Tình yêu của em chôn sâu trong lòng, không nói ra đâu. Nói nhiều nó mất giá trị."
"Ai nói em vậy, nếu thích một người, là phải làm cho họ biết rõ tâm ý của mình." An Đề liếc Chu Cánh, nói bóng gió: "Dù sao thì chị không thích kiểu "chỉ làm không nói"." …Cô muốn một tình yêu rõ ràng, thẳng thắn.
Chỉ Thực không hiểu mấy lời vòng vo của người lớn, chẳng nghe ra được ý của cô. Nhưng Chu Cánh lại nghe từng chữ không sót. An Đề không phải là người tinh tế, nhưng không có nghĩa là cô ngốc. Những sự quan tâm, chăm sóc vượt quá giới hạn, cô có thể nhận ra. Cô đã cảm nhận được. Anh không dám đón nhận cái bẫy này. Nói chung là anh cũng không "đón" nổi.
An Đề không mong anh phản ứng, chỉ cần anh nghe thấy là được.
Ngày hôm sau, An Đề đăng video đã cắt. Chỉ trong một tiếng, lượt thích đã vỡ ngàn. Số liệu tăng nhanh, mà lời chỉ trích cũng theo đó mà đến. Kẻ nói cô ăn mặc hở hang, kẻ nghi ngờ cô dàn dựng hình tượng "rich kid", có người còn hỏi có phải sắp bán hàng rồi không. An Đề lười quan tâm, cũng chẳng thèm thanh minh, tiếp tục lên kế hoạch cho video tiếp theo.
Video của cô khá tạp nham: xuống ruộng hái rau, ra suối bắt cua, lên núi hái quả, xen lẫn sinh hoạt đời thường. Cư dân mạng rất thích xem, một là vì cô đẹp, vẻ đẹp tự nhiên không son phấn. Hai là chủ đề rich kid về quê cũng mới mẻ. Sự tương phản giữa "sự ngốc nghếch trong sáng", "không phân biệt được ngũ cốc", "chân tay vô dụng" của cô, khiến họ cảm thấy… ưu việt hơn. Lưu lượng cứ thế mà tăng. Video đầm sen có nhiệt độ cao nhất, lượt xem đã vượt mốc một triệu. Nhưng lượng fan vẫn lẹt đẹt ở bốn con số.
Muốn phát triển tài khoản, phải đầu tư nội dung chất lượng. Đã có mấy bên PR liên hệ hợp tác, nhưng giờ mà quảng cáo thì có vẻ ăn xổi, ảnh hưởng đến hình ảnh. Mấy nhãn hàng tìm đến cũng là đồ rẻ tiền, cô không thiếu chút tiền đó, nên từ chối hết.
An Đề tự hỏi, hay là mua thiết bị quay phim để nâng cao hình ảnh? Vừa mở ví tiền ra, cô lập tức khuất phục trước hiện thực tàn khốc. Bây giờ cô không phải là đại tiểu thư vung tiền mua Chanel, Gucci, mà là người làm công, một đồng cũng phải bẻ đôi. Cô vừa gặm dưa chuột rôm rốp, vừa mở app 2hand ra xem.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!