Sau khi Chu Cánh đi, tâm trạng An Đề rất tốt, cô vừa ngân nga hát vừa kéo hộc đựng đồ trước xe ra. Chắc vì thường xuyên chở trẻ con, trong xe anh có đủ thứ: khăn giấy, túi rác, xịt chống muỗi trẻ em, khăn ướt, dây thun buộc tóc…
Cô tiện tay túm tóc lên, chọn một sợi dây, búi thành một búi củ tỏi lỏng, rồi xịt nước hoa lên mấy nốt muỗi đốt. Cảnh đầm sen thì đẹp, nhưng cái giá phải trả cũng không nhỏ. Ngoài ra, còn có bằng lái xe và một ít hóa đơn.
Cô mở cuốn sổ đen nhỏ ra. Xem ra, đây là cái bằng lái thứ hai của anh. Tấm ảnh thẻ nền trắng, trông anh không khác bây giờ là mấy, không cười, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng lúc đó để tóc đầu đinh và trông trắng hơn một chút. Người ta nói "đầu đinh" là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra nhan sắc, và gương mặt này của anh rõ ràng là "cân" được, nhưng lại thêm hai phần hung hãn và ngạo mạn.
Cô thuận tay chụp một tấm, cất đi, lại liếc thấy một cái khung ảnh thủy tinh trong góc, rất có thiết kế. Thứ này xuất hiện trong xe của anh, thật không hợp chút nào. Không lẽ… là ảnh chụp chung với bạn gái cũ? Vì vẫn còn vương vấn, nên để trong xe, để thỉnh thoảng nhớ lại? Điều này cũng khớp với suy đoán lúc trước của cô.
An Đề rối rắm một hồi, cuối cùng cô không thắng nổi trí tò mò – muốn biết người anh thích trông thế nào – cô bèn lấy khung ảnh ra.
Không phải. Trong ảnh là hai người đàn ông trạc tuổi nhau. Lúc đó Chu Cánh chừng hai mươi mấy, còn rất trẻ, vẫn còn nét sinh viên. Anh đút hai tay túi quần, vẻ mặt cố tình làm ngầu, nhưng không hề "dầu mỡ", ngược lại có sự hăng hái của tuổi trẻ. Người bên cạnh anh mặc áo phông quân đội, quần rằn ri, đứng thẳng tắp, da rám nắng. Anh ấy mỉm cười, đường nét rất giống anh, nhưng xương hàm không đẹp bằng.
Chỉ Thực trông giống người đàn ông này hơn. Cô gần như hiểu ngay lập tức, đây là anh trai của anh – Chu Liệt, người đã tự sát.
Dưới ảnh có mốc thời gian, khoảng mười năm trước, lúc Chỉ Thực còn chưa ra đời. Dù họ không khoác vai bá cổ, thậm chí còn đứng cách nhau một khoảng, nhưng có thể cảm nhận được tình cảm anh em rất tốt.
…Nếu là cô, cô không thể nào tận tâm, thậm chí là hy sinh cả cuộc đời mình, để nuôi con của An Ngạn.
Anh trai qua đời, chắc anh đã đau khổ lắm?
Cửa kính xe bị gõ "Cốc cốc", tiếng gõ vững vàng, đầy nội lực. Lần này là từ bên ngoài. Chu Cánh đã quay lại.
Anh kéo cửa xe, định đưa quần áo cho cô, nhưng khi thấy khung ảnh trên tay cô, ánh mắt anh khựng lại. Anh không nói gì, chỉ bảo: "Sấy khô rồi."
"À, vâng, cảm ơn." Cô nhận lấy. Quần áo vẫn còn hơi ấm. Không biết là hơi ấm của nắng, hay của máy sấy. An Đề thay đồ lại trong xe. Mặc đồ của Chu Cánh về, để Chỉ Thực và bà Từ Lệ Phân thấy, chắc chắn sẽ hiểu lầm.
Lúc anh lên xe, cô đang ôm bộ quần áo của anh, vờ như đang gấp cho gọn, ngập ngừng giải thích: "Xin lỗi, tôi không cố ý xem."
"Không sao." Anh nhìn người anh trai trong ảnh, ánh mắt sâu thẳm, "Như em nói, nếu muốn phòng, đã không để ở đây."
"Đây là ở đâu ạ? Anh trai chú còn mặc đồ rằn ri."
Anh nói: "Hồi tôi vào đại học, tôi đến đơn vị tìm anh ấy, chụp ở gần đó."
Chu Cánh không phải người thích nói về quá khứ. Tin đồn thì luôn thất thiệt, dù cô có nghe từ Lưu Lộ Phi hay Hạ Nhạn Minh, vẫn không thể vá nên một con người hoàn chỉnh của anh. Cô tưởng anh sẽ chỉ nói đến thế.
Nhưng bất ngờ, anh lại kể tiếp.
Chu Liệt lớn hơn Chu Cánh ba tuổi, vừa đủ tuổi trưởng thành là nhập ngũ. Thời đó, người ta hay nói "không học được, học dốt mới đi bộ đội". Nhưng Chu Liệt đi là để nuôi em trai ăn học. Ăn mặc, chỗ ở đều ở đơn vị, chi tiêu rất ít, anh ấy cũng không có bạn gái, gần như gửi hết tiền về nhà, để Chu Cánh học trường cấp ba tốt nhất, tương lai thi vào đại học trọng điểm. Tiền sinh hoạt phí của người khác là bố mẹ cho, còn của Chu Cánh là từ anh trai. Chu Liệt vẫn chu cấp cho anh đến khi tốt nghiệp đại học.
Sau này anh được giữ lại trường làm nghiên cứu sinh, theo giáo sư làm dự án, cộng thêm học bổng, anh không cần lo học phí, còn có thể gửi tiền về nhà. Lúc đó, bố mẹ anh chắt bóp tiết kiệm, định dùng tiền đó cho Chu Liệt cưới vợ.
Anh ấy đã có một cô bạn gái tình cảm ổn định, nhà cô gái đó bình thường, nhưng rất xinh đẹp. Anh ấy rất thích bạn gái mình, lúc gọi điện cho Chu Cánh, toàn "chị dâu của em", "chị dâu của em".
Kết quả, cô ấy bất ngờ phát hiện có thai… rồi chạy mất. Một mình cô ấy trốn đi, sinh con, rồi mang đứa bé về nhà họ Chu, lấy đi số tiền tiết kiệm của họ, rồi không bao giờ quay lại.
Chu Cánh nói phải thử DNA, sợ cô ấy lừa anh mình. Chu Liệt đã tát anh một cái. Sức của người trong quân đội không nhỏ, mặt anh đỏ lừ. Chu Liệt gần như tức đến nổ đom đóm mắt: "Chị dâu em là người thế nào anh rõ nhất! Cô ấy không thể nào đang quen anh mà ngủ với thằng khác! Em đang sỉ nhục cô ấy!"
"Anh tự rõ nhất, tại sao cô ấy cứ câu giờ, không chịu cưới anh chứ!" Mặt Chu Cánh nóng rát, nhưng người anh vẫn đứng thẳng, đâm thẳng dao vào tim anh trai mình: "Cô ấy chê nhà mình nghèo, sợ quân hôn khó ly dị, đến lúc đó cô ấy muốn đá anh cũng không được!"
Tên Chu Liệt cũng như người ( – Liệt: mạnh mẽ, dữ dội), tính tình rất nóng. Họ đã cãi nhau một trận to nhất từ trước đến nay, rồi chiến tranh lạnh rất lâu.
Không bao lâu sau, Chu Liệt bị cử đi làm nhiệm vụ ở biên giới, Chỉ Thực do bố mẹ anh chăm. Đứa bé rời xa mẹ, đến sữa cũng không có, khóc cả đêm. Bà Từ Lệ Phân phải đi tìm một người mẹ trẻ trong thôn vừa sinh con, ngày nào cũng bế Chỉ Thực sang nhà người ta xin sữa, cho đến khi cai sữa, chuyển sang sữa bột.
Năm Chỉ Thực chưa đầy một tuổi, giáo sư hướng dẫn của Chu Cánh vất vả lắm mới xin được một suất tiến sĩ, định thu nhận anh, nhưng anh từ chối. Anh nói anh muốn đi làm. Anh không thích mẹ ruột của Chỉ Thực, nhưng đó là cháu ruột của anh, anh không muốn cô bé phải nghèo khổ như hai anh em anh.
Giáo sư giới thiệu anh cho một ông chủ công ty ở Kỳ Châu – chính là An Chính Đình. Chu Cánh còn chưa tốt nghiệp thạc sĩ đã vào Phương Đình thực tập. Vì năng lực mạnh, lại được An Chính Đình coi trọng, anh thăng tiến rất nhanh, chưa đầy mấy năm đã lên giám đốc bộ phận. Mọi người còn đồn, vài năm nữa anh sẽ lên Tổng giám đốc.
Bước ngoặt xảy ra, khi Chu Liệt nghiện m* t**. Anh ấy bị đưa đi cai nghiện bắt buộc, người lột một lớp da, gầy rộc. Nhưng không bao lâu, anh ấy tái nghiện, thậm chí còn lún sâu hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!