An Đề và Hạ Nhạn Minh hẹn nhau buổi sáng, kết quả là sáng sớm anh ta đã gọi điện tới, nói tối qua có một đứa bé ăn nhầm nấm độc, đang cấp cứu ở bệnh viện, hôm nay phải tiếp tục theo dõi, không về kịp.
Hạ Nhạn Minh rối rít xin lỗi: "Thật sự ngại quá, hay là khi nào em rảnh, chúng ta hẹn hôm khác nhé?"
"Không sao, em bé quan trọng hơn. Em tự tìm bạn đồng hành khác cũng được."
Nếu là ngày thường, bị bể kèo cũng không sao. Nhưng vấn đề là cần câu đã làm xong, kế hoạch đã lên, cảm xúc cũng đã sẵn sàng, không đi thì không cam lòng.
An Đề lượn lờ ra bên cạnh Chu Cánh, hỏi: "Chú Chu, sáng nay chú có rảnh không?"
Để chứng minh anh không phải là lựa chọn thay thế, cô nói thêm: "Thật ra tôi cũng định rủ chú đi, nhưng thầy Hạ nhanh chân hơn. Giờ anh ấy bận rồi, tôi mời chú không biết còn kịp không?"
Lời này nghe có chút nịnh nọt, nhưng giọng điệu của cô lại không hề. Chu Cánh nói: "Nếu không rảnh thì sao?"
Tốt lắm, còn định làm giá với cô. Mặt cô lộ vẻ tiếc nuối: "Chú Chu mà bận thì đương nhiên tôi phải thông cảm rồi. Đành vậy, tôi chờ thầy Hạ đi sau vậy."
"Không phải em muốn quay video sao? Có thể quay sớm thì đăng sớm. Đi thôi." Nói cứ như là vì ủng hộ công việc của cô lắm vậy.
An Đề theo thói quen hỏi Chỉ Thực có đi không. Cô bé như con chim không thể nhốt trong lồng, ngày nào cũng phải thả đi bay lượn. Ai ngờ, cô bé nói: "Em không đi làm kỳ đà cản mũi đâu."
An Đề: "?"
Chỉ Thực: "Bà nội bảo em đừng xen vào chuyện hai người hẹn hò."
An Đề vội vàng bịt miệng cô bé lại. May mà Chu Cánh không có ở đây. "Chị với chú Chu Cánh là công việc, không phải hẹn hò!"
Chỉ Thực trợn mắt: "Ai biết được người lớn có nói dối không."
Trẻ con nhìn vấn đề khác người lớn. Có lẽ Chỉ Thực sớm đã nhận ra bầu không khí khác thường giữa họ, nhưng không biết diễn tả thế nào, nên quy chụp luôn là hẹn hò. Nói đến, dạo này giữa hai người họ toàn xen vào một Chỉ Thực, hoặc người khác, rất ít khi ở riêng. Cho nên, có lẽ nào những cảm xúc thầm kín bị đè nén… cần được giải phóng? Nếu ông trời đã cho cơ hội, An Đề dứt khoát không mang Chỉ Thực theo.
Cô không rành Nghi Giang, chỉ biết nơi Hạ Nhạn Minh nói có một đầm sen rất lớn, chụp ảnh rất đẹp. Cô miêu tả qua loa, Chu Cánh lái xe chở cô đi. Đó là một hồ chứa nước, tháng trước mưa dầm, nước dâng cao, giờ đã trong lại. Xung quanh là nhà dân, nhà nào cũng trồng sen, lá sen tầng tầng lớp lớp, đúng với câu thơ "Lá sen ngút trời xanh vô tận".
Đập này đã cho người ta thầu, câu cá phải trả phí. An Đề thấy bên bờ có khá nhiều người, sau khi Chu Cánh xin phép, cô tiến đến quay phim.
"Chú ơi, chú câu lâu chưa ạ?"
"Cũng từ bảy tám giờ."
"Có dễ câu không chú? Cháu thấy chú câu được mấy con rồi."
"Tùy cháu muốn câu loại gì."
Người chú nhiệt tình giới thiệu, hồ này nuôi cá gì, loại nào ngon, câu cá gì thì dùng mồi gì. Thấy cô vác cây cần trúc, ông nói hồi nhỏ họ cũng dùng cần trúc, đào giun đất làm mồi, câu lên là nhóm lửa nướng ăn luôn.
An Đề cười: "Cháu cũng là lần đầu, câu cho vui thôi ạ."
"Lần trước chú cũng thấy có cô bé trạc tuổi cháu đến câu, xách cả thùng lớn về đấy."
"Này, chú Chu," cô chọc chọc người bên cạnh "Cá cược không?"
"Cược gì?"
"Ừm…" Cô chỉ thấy câu không thì chán, nhất thời nổi hứng, nhưng đầu cô nảy số rất nhanh: "Nếu một tiếng nữa tôi câu được mười con cá, chú phải đáp ứng tôi một yêu cầu vô điều kiện."
Anh nghe vậy bật cười. Đừng nói một tiếng, cho cô cả buổi sáng cũng chưa chắc câu được. "Nếu em thua thì sao?"
"Tôi sẽ làm việc cho chú một ngày, bảo gì làm nấy, tuyệt đối không than vãn, không giở trò."
Hai người chốt kèo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!