Hai bên nói vài câu xã giao, rồi ai đi đường nấy.
An Đề vẫn còn đang mải nghĩ về phản ứng của Chu Cánh lúc nãy. Bình thường anh luôn gọi cả họ lẫn tên cô, tự nhiên đổi sang gọi tên thân mật – kiểu chỉ người nhà mới gọi – thật không bình thường.
Cô nghĩ nhập tâm đến mức Hạ Nhạn Minh gọi, cô cũng không nghe thấy. "An Đề? An Đề?"
Anh ta đột nhiên kéo tay cô lại, làm cô giật mình. "Xin lỗi, anh muốn nhắc em xem chừng "bãi mìn" (cứt chó) trên đất." Trong thôn, chó chạy rông, chúng nó hay giải quyết bừa bãi. Một bãi còn mới tinh, thiếu chút nữa là dính cả đế giày cô.
"Úi, cảm ơn."
"Không có gì. Mà em đang nghĩ gì mà tập trung thế?" An Đề nói bừa: "Đang nghĩ cách làm sao một ngày kiếm vài triệu tệ, sắp có phương án rồi đây."
Hạ Nhạn Minh bật cười: "Với điều kiện của em, vào showbiz chắc cũng dễ nổi tiếng."
Cô chắp tay sau lưng, chân đi đôi giày bà Từ làm, nhón gót, chuẩn bị tư thế như múa ba
-lê: "Em hát thì lệch tông, lại không muốn đóng cảnh hôn với đủ loại đàn ông, chắc vào showbiz chưa đầy hai ngày đã bị mắng là chảnh chọe, mắc bệnh ngôi sao. Thôi, không hợp."
"Vậy à? Nhưng anh thấy tính tình em khá tốt."
Cô liếc anh ta: "Thầy Hạ, đừng trách em không khuyên anh đừng lún quá sâu. Đàn ông thích em nhiều lắm, mà đến giờ chưa ai thành công đâu."
"Thích không nhất thiết phải ở bên nhau. Biết là không thể mà vẫn an lòng chấp nhận, quen biết nhau đã là duyên phận rồi."
Cô giơ ngón cái: "Thầy Hạ rộng lượng."
Hạ Nhạn Minh cười nhạt: "Nhưng nếu có thể, anh cũng muốn cạnh tranh công bằng."
"Với ai?"
"Một người khác," anh ta cố tình dừng lại, "Hoặc những người đàn ông khác cũng đang nhắm tới em."
An Đề im lặng, rồi nói: "Chắc không phải ảo giác của em đâu nhỉ, anh đang ám chỉ ai à?"
Anh ta hỏi lại: "Chẳng lẽ chỉ mình anh nhận ra à?"
"Ừm…" Cô khoác tay anh ta, rảo bước nhanh hơn: "Nắng chết đi được, đi nhanh lên."
Chu Cánh về nhà muộn hơn cô hai tiếng, không biết anh đi với Bí thư Chu bao xa mà cả người ướt đẫm mồ hôi. Con người anh có một đặc điểm rất mâu thuẫn: vừa có sự rắn rỏi, đơn giản của người làm nông, lại vừa có sự chỉn chu, sạch sẽ của một tinh anh thành thị. Có những hôm anh đi cả ngày bên ngoài, anh về đến nhà là tắm nước lạnh qua loa, thay đồ ngay. Rất nhanh, lúc gặp lại, mái tóc ngắn của anh đã mềm mại rủ xuống trán, vẫn còn nhỏ nước.
Anh không bao giờ sấy tóc, cứ làm việc vặt một lát là tóc tự khô.
Nhưng An Đề không quan tâm chuyện đó. Chu Cánh xách về hai quả dưa hấu lớn, chắc lại là của người quen cho. Anh rửa sạch vỏ, cầm dao bổ ra. Dưa chín, vỏ mỏng, kêu một tiếng "rắc" giòn tan, nghe là biết ngọt. Anh cắt thành mấy miếng, chọn một miếng nhỏ, gọt vỏ, chừa lại một chút để cầm, đưa cho Chỉ Thực. Miếng tiếp theo là cho An Đề.
Lạ thật. Lúc cô mới tới đâu có được đãi ngộ này.
Chỉ Thực vừa gặm dưa vừa chìa vỏ cho Tướng Quân. Trời nóng, Tướng Quân suốt ngày lè lưỡi tản nhiệt, nó thò lại ngửi ngửi, rồi quay đầu bỏ đi. Cô bé "Hừ" một tiếng: "Chó hư, còn kén ăn." Nói xong liền ợ một cái.
Chu Cánh nhắc: "Thôi, Chu Chỉ Thực, đừng ăn nhiều, kẻo lát lại không ăn cơm."
Cô bé làm nũng: "Con không muốn ăn cơm."
"Có thể ăn ít, nhưng không thể không ăn."
Đây đúng là Chu Cánh nghiêm túc, cổ hủ rồi. An Đề thử thăm dò: "Chú Chu?"
"Hử?"
Chẳng lẽ hỏi thẳng "Anh thích em à"? Đời nào mà anh thừa nhận. Lời nói đến cổ họng lại nuốt xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!