Không biết khi nào Chu Cánh mới xong việc, Tạ Triệu Hải đành đưa An Đề và Chỉ Thực vào văn phòng của anh chờ.
Nơi này không lớn, đồ đạc sắp xếp rất gọn gàng, bài trí cũng tối giản hết mức. Ngoài những vật dụng làm việc cơ bản, chẳng có gì gọi là trang trí, như tranh chữ hay cây xanh. Nếu không có chiếc áo sơ mi vắt trên lưng ghế, chắc người ta sẽ tưởng đây là phòng mẫu.
Cánh cửa bên cạnh dẫn vào phòng nghỉ, bên trong có giường đơn và tủ quần áo. Tạ Triệu Hải giải thích: "Đôi khi về muộn, anh Cánh sẽ ngủ tạm ở đây một đêm."
An Đề quay đầu lại: "Vậy à? Nhưng gần đây chú ấy toàn về nhà, không bận sao?"
"Là vì cháu gái anh Cánh được nghỉ hè, nên anh ấy thường không ngủ lại công ty."
Tạ Triệu Hải tiếp tục: "Anh Cánh thật sự là người rất coi trọng gia đình. Trước đây mẹ anh ấy ốm nằm viện, anh ấy cứ chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và công ty, gầy rộc cả đi. Ngoài việc xã giao, hiếm khi anh ấy ra ngoài ăn nhậu, đi công tác cũng gọi điện về nhà. Nếu lấy vợ, chắc chắn anh Cánh sẽ rất thương vợ thương con."
An Đề nghe ra được ẩn ý của anh ta.
Hình như anh ta đang cố nói tốt cho Chu Cánh, bảo cô cứ yên tâm về anh. An Đề thật sự không dám khen độ nhạy bén của người này. Anh ta nghĩ cô muốn bàn chuyện cưới xin với Chu Cánh thật à?
An Đề chắp tay sau lưng đi một vòng, rồi ngồi xuống ghế làm việc, chân đẩy nhẹ cho ghế xoay, nói: "Vậy sau này bạn gái chú ấy rất có phúc."
Tạ Triệu Hải lại sững sờ. Không phải bạn gái à? Vậy sao anh Cánh lại dặn anh ta đưa "họ" đi tham quan? Tuyển người mới? Càng không phải. Cô ấy thân với Chỉ Thực, lại còn tự nhiên ngồi vào ghế của anh Cánh. Chắc chỉ có thể là người nhà.
Cậu này đúng là không giấu được suy nghĩ trên mặt. An Đề đành nói: "Cậu cứ xem chú ấy là trưởng bối… hoặc sư phụ của tôi đi."
Tuy gọi là "chú", nhưng thật ra anh cũng không lớn hơn cô quá nhiều; gọi là "anh" thì cô, một sinh viên vừa tốt nghiệp, cũng không thấy hợp. Thân thích bạn bè cũng không phải. Nếu phải tìm một từ cụ thể, có lẽ là "thầy trò" đi. Dù sao thời gian qua, anh cũng đã dạy cô không ít.
Thế là Tạ Triệu Hải rơi vào tình thế khó xử, đứng ngây ra tại chỗ.
An Đề trêu: "Cậu căng thẳng gì thế?"
Anh ta thật thà: "Em… không quen nói chuyện với… con gái đẹp."
Cô bật cười, lẩm bẩm: "Sao nhân viên của Chu Cánh cũng có tính cách y hệt Chu Cánh vậy."
Anh ta đứng xa, chỉ nghe rõ hai chữ "Chu Cánh": "À? Hay là để em ra hỏi anh Cánh xem bên đó bao giờ xong?"
An Đề xua tay: "Không cần, chúng tôi chờ anh ấy được."
Cô lại hỏi: "Có gì ăn không?"
"Có có, bánh mì, bánh quy, mì gói…" Toàn là đồ anh ta dùng lót dạ khi bận, nhưng hình như không phải thứ cô thích ăn.
Tạ Triệu Hải vội chữa: "Có chuối với nho, chị muốn ăn gì?"
"Tôi không đói, cậu lấy ít đồ ăn cho Chu Cánh đi, chú ấy chưa ăn tối."
Tạ Triệu Hải "Vâng" một tiếng, đang định đi, An Đề lại gọi giật lại: "Đúng rồi, cậu nhớ nói với anh ấy là tôi bảo cậu mang đi nhé."
"À, vâng." Anh ta ngơ ngác không hiểu ý đồ của cô, nhưng vẫn làm theo.
"Anh Cánh, anh chưa ăn à? Đây là cô An bảo em mang qua cho anh." Anh ta cố ý nhấn mạnh hai chữ "cô An".
Tay Chu Cánh đang dính bẩn, anh không tiện cầm. Anh liếc Tạ Triệu Hải, hất cằm: "Cứ để đó đi, sắp xong rồi."
Tạ Triệu Hải ngó vào xem: "Tình hình sao rồi anh?"
"Không vấn đề gì."
Anh là dân khoa học tự nhiên, nhưng rất nhiều thứ kỹ thuật đều phải tự học. Giống như máy móc trong phòng vận hành này, ngoài thợ sửa chữa chuyên nghiệp, không ai rành hơn anh. Tạ Triệu Hải vô cùng khâm phục.
Khởi động lại máy, không có vấn đề gì nữa. Chu Cánh rửa sạch tay, đi đến chỗ Tạ Triệu Hải để đồ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!