Phùng Dĩnh thích náo nhiệt, tiệc sinh nhật có rất nhiều người mang bạn trai đến, thêm một An Đề cũng không đông hơn là bao. Nhưng An Đề đã nói trước với cô bạn, cô kéo Chu Cánh đến là để chặn Trần Phùng Ngọ, bảo cô ấy tuyệt đối đừng làm ầm lên. Phùng Dĩnh đương nhiên là đồng ý rồi.
Lúc Chu Cánh vừa vào cửa, một đám nam nữ lập tức nhìn chằm chằm anh, như muốn nhìn thấu con người anh. Anh hơi sững lại, không ngờ lại gặp phải cảnh tượng này.
Dáng vẻ An Đề thướt tha bước đến khoác tay anh, tự nhiên giới thiệu: "Giới thiệu với mọi người, đây là Chu Cánh."
Chỉ nhìn ngoại hình, khó mà đoán chính xác tuổi tác của anh, nhưng khí chất quanh thân rõ ràng cho thấy anh không cùng độ tuổi với đám người vừa ngoài hai mươi này.
Chu Cánh ôm vai cô, gật đầu với họ: "Chào các em, tôi là… bạn trai của An Đề."
Trông thì có vẻ thân mật, nhưng chỉ có An Đề đứng cạnh mới biết, tay anh căn bản không hề chạm vào cô thật.
Lúc này những người khác mỗi người môi suy nghĩ: Có bạn trai thế này, bảo sao An Đề không thèm ngó ngàng đến Trần Phùng Ngọ. Nhưng nhà họ An đâu có kém, cô ấy lại xinh đẹp, sao lại tìm một người lớn tuổi như vậy? Trông anh ta ăn mặc khá kín đáo, không biết mở công ty gì…
Bề ngoài, tất cả đều thân thiện chào hỏi.
Phùng Dĩnh kéo An Đề ra một góc, hưng phấn nói: "Chú Chu của cậu đẹp trai quá, dìm chết Trần Phùng Ngọ luôn! Cậu có thấy không, lúc nãy mặt Trần Phùng Ngọ đen sì lại, tớ cười chết mất."
"Không phải tớ thật sự muốn chọc tức anh ta, nhưng bị bám dai phiền chết đi được."
Trần Phùng Ngọ học đại học không cùng lớp với cô, nhưng vòng bạn bè trùng nhau quá nhiều, khó tránh khỏi đụng mặt. Phiền ở chỗ anh ta cứ như đỉa đói, dứt mãi không ra.
"Nhưng mà, chú Chu lại chịu giúp cậu mới hay."
Lúc Chu Cánh vừa nghe điện thoại, chỉ cần nghe cái giọng khoa trương của cô là anh đã đoán ra cô muốn diễn trò gì. Đến nỗi vì sao anh chịu phối hợp…
An Đề nói: "Hết cách rồi, ai bảo "con tin" của anh ta đang ở trong tay tớ."
Hai người đang nói chuyện thì bên kia, Trần Phùng Ngọ không cam tâm đã chạy tới gạ Chu Cánh đua rượu.
Phùng Dĩnh khinh miệt: "Gã này ấu trĩ thật. Uống thắng thì đã sao, người cũng không về tay anh ta. Thua thì mất hết mặt mũi." Cô ấy huých tay An Đề: "Này, tửu lượng chú Chu thế nào? Không bị chuốc gục đấy chứ?"
Ngày hôm qua anh mới uống với An Chính Đình. Tửu lượng của bố mình, An Đề biết rõ, quanh năm xã giao, người thường khó mà uống lại. Nhưng Chu Cánh thế nào, cô thật sự không biết.
Những người khác cũng hùa vào xem náo nhiệt.
Sắc mặt Chu Cánh thản nhiên, một tay anh xách chai rượu, lại toát ra vài phần phong lưu, nói: "An toàn là trên hết, biết điểm dừng là được."
Trần Phùng Ngọ tưởng anh chùn bước, sảng khoái đồng ý: "Được thôi!"
An Đề chen vào, chọc chọc Chu Cánh, nói nhỏ: "Không phải tôi không tin chú, tôi chỉ muốn nói, lỡ chú say, chú to con thế này tôi đỡ không nổi đâu."
"Yên tâm, không thêm phiền phức cho em đâu."
Trong mắt Trần Phùng Ngọ và mọi người, cảnh một người ngước mặt, một người cúi đầu thì thầm với nhau thế này, thân mật vô cùng. Không ai nghi ngờ họ là tình nhân giả.
"Ờ, vậy chú cố lên, đừng làm tôi mất mặt."
Cô vỗ vỗ anh rồi lùi ra. Bia không đủ đô, để tốc chiến tốc thắng, họ dùng thẳng rượu mạnh.
Hai người một ly tiếp một ly. Đến ly thứ tư, Trần Phùng Ngọ đã loạng choạng, còn Chu Cánh vẫn không hề hấn gì.
Đến đây đã thấy rõ thắng bại, không cần so tiếp. Nhưng Trần Phùng Ngọ vẫn cố, mặt đỏ tía tai gào: "Làm thêm!"
Phùng Dĩnh vội ra hòa giải: "Hôm nay sinh nhật tớ, mọi người cũng là bạn bè với nhau, đừng uống căng quá, lỡ xảy ra chuyện thì không hay. Dừng ở đây thôi, đi chơi đi." Đám đông tản ra.
An Đề hỏi Chu Cánh: "Chú có muốn uống chút gì giải rượu không?" Anh chưa kịp ăn lót dạ mà nốc nhiều như vậy, chắc dạ dày anh sẽ khó chịu. Dù gì người cũng là do cô gọi tới, cô phải có trách nhiệm với sức khỏe của anh.
Anh lắc đầu: "Không sao, không cần."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!