Bữa sáng là cả nhà phải ăn cùng nhau.
Đây là quy củ An Chính Đình đặt ra, chỉ cần ông ở nhà, những người khác phải dậy sớm dùng cơm, tuy rằng An Đề chưa bao giờ thực sự làm được vài lần, vì không dậy nổi. Nhưng nếp sinh hoạt của cô ở nhà Chu Cánh đã được điều chỉnh lại, vì thế cô mang theo Chỉ Thực cùng nhau xuống lầu.
An Ngạn ngồi ngay ngắn, tay cầm một quyển sách quốc học, Trịnh Thanh Đan ngồi canh bên cạnh.
An Đề tự dưng có chút đồng cảm, cậu bé sinh ra trong gia đình này cũng thật không dễ dàng, xấp xỉ tuổi nhau, đều là nghỉ hè, Chỉ Thực thì ngày nào cũng chơi, còn cậu thì ngày nào cũng học.
Chỉ Thực hỏi An Ngạn: "Cậu tên gì thế?"
Xuất phát từ lễ phép, cậu bé buông sách, ngẩng mặt lên, nói năng chuẩn mực: "Tớ tên là An Ngạn."
"Cậu đi học rồi à?"
"Ừ, năm tuổi tớ đã vào lớp một."
Chỉ Thực cảm thán: "Sớm thật đấy."
An Ngạn nói xong, lại cúi đầu xuống, tiếp tục đọc thầm.
Chỉ Thực thì thầm gần như không nghe thấy: "Chán thật."
Đừng nói cô bé, ngay cả An Đề cũng thấy vậy.
Không chỉ chán, mà còn lạnh nhạt, cô thầm nghĩ, Trịnh Thanh Đan đi huấn luyện một con robot AI có khi còn nhanh hơn.
Đợi An Chính Đình xuống lầu, bữa cơm mới chính thức bắt đầu.
Trịnh Thanh Đan dạy An Ngạn rất nghiêm, không được nói chuyện khi ăn, nhưng An Đề trước nay luôn tùy tâm sở dục, vừa nhai đồ ăn vừa hỏi Chỉ Thực bên cạnh: "Em ăn sủi cảo tôm không?"
Chỉ Thực rất biết nhìn sắc mặt, thấy mấy người khác trên bàn im lặng lạ thường, cô bé gật đầu, lí nhí nói: "Ăn ạ."
Bàn ăn quá lớn, Chu Chỉ Thực tay ngắn chân ngắn, lại câu nệ, chỉ dám gắp đồ ăn trước mặt. Món sủi cảo tôm ở khá xa, An Đề trực tiếp bưng cả đĩa lại đây, đặt trước mặt cô bé: "Còn muốn ăn gì nữa không? Chị lấy cho."
Lúc này, vẻ mặt An Ngạn mới có chút dao động, liếc nhìn về phía hai người. Cậu bé mím môi, không nói gì.
Ăn xong bữa sáng, An Đề tỉ mỉ trang điểm cho Chỉ Thực, tết tóc bím, cài kẹp tóc, còn tìm một chiếc vòng cổ sặc sỡ cho cô bé đeo cùng váy.
Chỉ Thực hỏi: "Chị An Đề, em trai chị có đi cùng chúng ta không?"
"À không, chị chưa bao giờ dắt nó đi chơi."
"Tại sao ạ?"
"Mẹ nó quản nó nghiêm lắm, nó không đi học thì cũng đi học các lớp năng khiếu, mà chị cũng không thích nó."
Chỉ Thực gật gật đầu như đang suy nghĩ.
Lúc chuẩn bị ra cửa, An Ngạn vừa hay ở trong phòng khách. Cậu bé nhìn hai người họ, dáng vẻ muốn nói lại thôi, An Đề cũng không hỏi cậu bé muốn nói gì.
Mãi đến khi họ đi đến cửa, cậu bé mới đi theo, hỏi: "Chị ơi, hai người đi đâu đấy?"
"Công viên giải trí. Em đừng nghĩ nữa, mẹ em không cho đi đâu." An Đề thay giày, dắt Chỉ Thực, "Đi thôi."
Chỉ Thực quay đầu lại nhìn cậu bé một cái, lên xe mới nói: "Hình như An Ngạn cũng muốn đi chơi."
An Đề không có phản ứng gì lớn, dù sao tình cảm với người em cùng cha khác mẹ này cũng mỏng như tờ giấy.
"Vậy thì nó phải tự đi mà tranh thủ chứ, sao mẹ nó bảo gì nó cũng nghe nấy. Lấy bữa sáng ra mà nói, đồ nó ăn đều do mẹ nó sắp xếp sẵn, ngày thường không bao giờ nó được ăn đồ ăn vặt bên ngoài."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!