Một đại tiểu thư vụng về, chẳng biết làm gì như An Đề thì có thể làm được gì"
Chu Cánh giao việc cho cô, cô lập tức kén cá chọn canh, không phải chê không biết làm, thì cũng là chê mệt sợ khổ. Nhưng anh cũng chẳng làm gì được cô. Cuối cùng, cô vẫn chọn việc đi chợ bán lạc, đào và mận, những loại hoa quả đúng mùa.
Mỗi ngày chạng vạng, Chu Cánh dẫn cô ra đồng đào lạc, hái quả trên cây. Hiệu suất của cô cực thấp, làm chẳng được bao lâu đã ngồi bệt xuống đất, lấy mũ quạt gió. Đợi đến khi anh nhìn sang, cô mới giả vờ hoạt động một chút.
Anh cũng không làm khó cô, anh tự mình chất đầy sọt, rồi dùng đòn gánh gánh về nhà.
Còn cô, một là cầm vài cọng lạc vung vẩy, hai là ôm mấy quả đào trong lòng, chậm rì rì đi theo.
Đúng là lười biếng hết chỗ nói.
Nhìn từ phía sau, chiếc áo may ô của Chu Cánh ướt đẫm mồ hôi, tóc gáy cũng ướt. Vì phải gồng sức, gân xanh bên cổ nổi rõ, vài giọt mồ hôi đọng lại, giống như thực vật đang thoát hơi nước, mỗi một lỗ chân lông đều có sức sống, phả ra hơi nóng. Nó không hề làm người ta liên tưởng đến mùi mồ hôi, ngược lại, có một sức hút nam tính bùng nổ rất đặc biệt.
Cô như bị ma xui quỷ khiến, rút điện thoại ra, chụp trộm một tấm, rồi cúi đầu phóng to, cẩn thận nghiên cứu.
Vì thế, cô không chú ý đường đi, chân đột nhiên hụt, bản năng sinh tồn khiến cô vội vàng tìm điểm tựa, bám chặt lấy cái sọt tre phía trước. Chu Cánh trụ rất vững, không bị cô kéo ngã. Người thì không sao, nhưng mận văng tung tóe đầy đất.
Trước khi anh kịp mở miệng, An Đề đã vội vàng chặn họng: "Không được giáo huấn tôi! Xin lỗi rồi, tôi không cố ý."
Làm sai mà còn lý lẽ hùng hồn như vậy.
Nhưng Chu Cánh đã quen rồi, anh nuốt lại những lời định nói, đổi thành: "Chân em có bị trẹo không?"
Cô lắc đầu.
"Tay thì sao?"
Sau khi nhận được câu trả lời phủ định, anh mới búng ngón tay, gõ nhẹ vào đỉnh đầu cô, xem như răn đe, nói: "Lần sau đi đường đừng nhìn điện thoại." rồi mới cúi xuống nhặt quả.
Cô sững sờ tại chỗ, tim đập nhanh hơn một nhịp. Giây tiếp theo, cô nhận ra, ảo giác này chắc chắn là xuất phát từ hiệu ứng cầu treo là cô vừa suýt ngã xuống sườn núi mà.
Về đến nhà, lạc phải vặt ra, rửa sạch hai ba lần, phơi khô. Quả cây cũng phải lựa ra quả hỏng, ném cho gà ăn. Thỉnh thoảng đang lựa, lại có những con sâu béo múp, ngọ nguậy chui ra, dọa An Đề hét thất thanh.
Chu Cánh lạnh lùng buông một câu: "Giọng không tệ, hợp học thanh nhạc đấy."
Cô lườm anh.
Dịu dàng cái gì chứ, quả nhiên là ảo giác.
An Đề kéo Chỉ Thực vào cùng vặt lạc, cô hỏi cô bé: "Các em có học bài văn "Cây lạc" chưa?"
"Chưa ạ, nhưng em có đọc rồi. Chị An Đề, em đố chị nhé, chị có biết tại sao lại gọi là "cây lạc" không?"
"Xin mời cô giáo Chu chỉ giáo."
Cô bé khoa tay múa chân: "Hoa nở xong, nó sẽ rủ xuống, chui vào lòng đất, sau đó mọc rễ nảy mầm, kết quả chính là củ lạc ạ."
"Vậy tên em thì sao? Có phải chữ "Chỉ" trong câu "Quất sinh Hoài Nam tắc vi Quất, sinh ư Hoài Bắc tắc vi Chỉ" không?" Chỉ Thực không biết câu cổ ngữ này.
"Nó là một vị thuốc ạ," cô bé chỉ tay. "Sau vườn rau nhà mình có nhiều lắm, trên cây toàn gai, vừa chua vừa đắng, khó ăn cực kỳ."
"Chu Cánh đặt cho em à?"
"Vâng."
An Đề thầm bĩu môi: Đặt tên gì mà tùy tiện thế.
Chu Cánh như đoán được suy nghĩ của cô, đúng lúc lên tiếng: "Quả hái sớm gọi là Chỉ Thực, hái muộn gọi là Chỉ Xác. Chỉ Thực tuy da dày ruột cứng, nhưng có thể trị đầy bụng, giúp tiêu hóa tốt. Vì cành khô có nhiều gai nhỏ, nên nó còn gọi là "hàng rào sắt", ở nông thôn trồng nhiều, ban đầu là để làm hàng rào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!