Chu Cánh?
An Đề cẩn thận lục lọi trong trí nhớ. A, đúng rồi, người mà An Chính Đình nhắc với cô chính là anh ta.
Bàn tay anh rất lớn và sạch sẽ.
Cô cảm thấy hơi kỳ quặc. Ở cái chốn đồng quê này mà vẫn có người lần đầu gặp mặt đã dùng cái kiểu bắt tay chào hỏi vừa cũ kỹ vừa trịnh trọng thế này sao?
"Chào chú."
An Đề khẽ nắm lấy ngón tay anh, lay nhẹ một cái rồi lập tức buông ra.
Mà kể cũng lạ, trông anh trẻ hơn cô tưởng tượng nhiều, chắc chỉ tầm ba mươi mốt, ba mươi hai gì đó.
Cô chưa từng nghe bố mình nói có người bạn nào như thế này cả.
"Vậy người đón tôi lúc nãy là…?"
Chu Cánh giải thích: "Chỉ Thực bị đau bụng, tôi đưa con bé đến phòng khám nên đành phải nhờ người lên thị trấn đón em."
"Ồ."
An Đề lại liếc nhìn cô bé con bên cạnh, trông con bé có vài nét hao hao giống anh. Chắc là con gái anh rồi. Xem ra anh kết hôn sớm thật.
"Đi thôi, ăn cơm trước đã."
Chu Cánh sải bước quay vào nhà.
Nhân lúc Chu Chỉ Thực không để ý, An Đề giơ
tay ra "trả thù" bằng cách giật nhẹ bím tóc của con bé rồi chạy biến.
Chu Chỉ Thực "Oái" lên một tiếng, đang định méc Chu Cánh thì bỗng thấy váy của An Đề bị rách, cô bé cười khanh khách: "Ha ha ha, chị mặc đồ rách kìa!"
"Nhóc con mới mặc đồ rách, của chị là vô tình bị vướng rách thôi."
Chu Chỉ Thực lè lưỡi trêu ngươi: "Lớn tướng rồi còn mặc đồ rách, xấu hổ chết đi được."
An Đề tức muốn hộc máu.
Đúng là cái đồ quỷ nhỏ.
Lúc này, Chu Cánh đã lấy chìa khóa mở cổng chính, xách dưa hấu và hành lý của An Đề vào nhà. Anh cầm bình thủy, rót cho cô một cốc nước.
An Đề khát khô cả cổ nhưng không đưa tay nhận, vẫn cố giữ chút khách khí cuối cùng: "Có nước khoáng đóng chai ướp lạnh không ạ?"
"Không có."
"Thế thôi vậy, lát nữa tôi ra cửa hàng tiện lợi mua."
"Chỉ có tiệm tạp hóa thôi."
Cũng được, có chỗ bán là tốt rồi.
Chu Cánh kiệm lời ra lệnh: "Chỉ Thực, con dẫn chị đi đi."
An Đề vội nói: "Tôi đi thay quần áo đã."
Không thể cứ mặc cái váy rách này ra đường được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!