Chương 19: Đừng đi

Bà Từ Lệ Phân về nhà trước, buổi trưa ăn uống qua loa cho xong bữa, đến chiều thì ngồi trước cửa lột hạt dẻ, không ngờ Chu Cánh và An Đề lại cùng nhau trở về.

"Bà nội, con về rồi!"

Chỉ Thực như con ong mật nhỏ, lúc nào cũng chạy nhảy líu ríu, tay còn xách theo đồ, suốt ngày bay lượn khắp nơi.

Bà Từ Lệ Phân đặt đồ trong tay xuống, vỗ vỗ cái bụng tròn xoe của cô bé: "Ăn bao nhiêu mà bụng tròn thế này."

"Ăn rất nhiều rất nhiều ạ." Chỉ Thực cười toe toét, "Tối nay ăn gì ạ?"

"Gà hầm hạt dẻ, không phải con thích nhất sao?"

Nói đến đây, bà Từ Lệ Phân gọi Chu Cánh: "Vừa hay con về rồi, con ra làm con gà đi."

Quả thực Chu Cánh chẳng có chút "khí chất tổng tài" nào. Anh "Vâng" một tiếng, đi đun nước sôi, tiện tay đeo luôn cái tạp dề vào.

An Đề nhìn mà phì cười.

Chà, họa tiết hoa nhí.

Một người đàn ông cao mét tám mấy, thân hình vạm vỡ, đeo cái thứ này vào trông buồn cười không kém gì hổ cầm kim thêu thùa.

Nhưng giây tiếp theo cô không cười nổi nữa, bởi vì anh xách một con dao phay đi ra sân.

Không phải thịt cô, là giết gà.

Trên đất đặt một cái bát, dùng để hứng tiết gà.

"A, con không xem đâu!"

Chỉ Thực vội bịt mắt, chạy tót vào nhà.

Tâm trạng An Đề có chút phức tạp. Con gà bị Chu Cánh nắm cổ, dường như bị ánh thép lạnh lẽo của lưỡi dao dọa sợ, giãy giụa không ngừng.

Chu Cánh liếc nhìn cô một cái, không hiểu sao lại khiến cô liên tưởng đến mấy cảnh trong phim điện ảnh, cái nhìn của trùm phản diện trước khi động thủ.

Nhưng trong mắt anh không hề có ác ý âm hiểm.

Anh hỏi: "Em không vào trong à?"

An Đề cứng miệng: "Tôi có phải trẻ con đâu mà sợ."

Anh cũng không ép, ra tay dứt khoát ở cổ họng con gà, máu tươi tí tách nhỏ giọt, vài giọt bắn xuống đất, vệt bùn loang thành màu sẫm.

Cắt tiết xong, anh vung tay ném con gà vào thùng sắt mà bà Từ Lệ Phân vừa mang tới.

Con gà đập cánh phành phạch, va vào thành thùng kêu "binh binh". Anh cầm một cây kìm sắt, ấn con gà xuống, nước sôi lập tức bốc lên mùi tanh nồng nặc.

An Đề vẫn phải quay mặt đi.

Tận mắt chứng kiến cảnh tượng này khiến lòng cô khó chịu không lý do.

Rốt cuộc, ngày thường đến con kiến cô cũng không dám giẫm.

Bất kể lớn nhỏ, sang hèn, sự sống bùng nổ có sức tác động mạnh mẽ bao nhiêu, thì sự sống lụi tàn cũng vậy.

Cô thầm nghĩ, người đàn ông Chu Cánh này quả nhiên máu lạnh vô tình, ra tay dứt khoát không chớp mắt, không biết trên tay anh đã dính bao nhiêu nghiệp rồi.

Chậc, tàn nhẫn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!