Chương 17: Ai cũng làm việc, riêng An Đề thì không

Tin vào lời vàng ngọc của Phùng Dĩnh, đúng là An Đề mơ thấy Chu Cánh thật.

Giống như một chú gà con, người bị kẹp dưới nách từ Chỉ Thực đã biến thành cô.

Thế nhưng, người đàn ông trong mộng không còn là Chu Cánh nghiêm nghị, ít nói cười, mà là một người có đuôi mắt, khóe mày ngập tràn ý cười dịu dàng, cưng chiều vạn phần mà v**t v* má cô.

Anh nói: "Em suốt ngày chỉ biết gây phiền phức cho anh."

"Vậy Chú Chu," giọng cô nũng nịu đến mức chính cô cũng thấy xa lạ: "Chú muốn phạt em sao?"

Anh không nói gì.

Cô bị anh đặt lên giường, anh cúi gập người, hai tay chống hai bên người cô. Hơi thở ấm áp phả vào nhân trung, làm cô thấy nhồn nhột.

Anh càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

An Đề trong mơ tự giác nhắm mắt lại, chờ đợi nụ hôn của anh đáp xuống.

An Đề đột ngột mở bừng mắt, cô vẫn còn hoảng hốt. Mãi đến khi nghe thấy tiếng ve kêu và tiếng chim ríu rít quen thuộc, cô mới tỉnh táo trở lại.

Cô đang ôm chặt cái chăn, miệng thì chu lên.

Gặp quỷ à!

Cho dù thỉnh thoảng cô có mơ những giấc mơ đáng xấu hổ không thể nói ra, thì đối tượng hoặc là không rõ mặt, hoặc là idol cô đang đu lúc đó, chứ chưa bao giờ xuất hiện người bên cạnh mình.

Hay là thật sự do cô chưa yêu đương bao giờ, dạo gần đây cuộc sống lại quá nhạt nhẽo, nên bắt đầu rục rịch rồi?

Hậu quả là, lúc ăn sáng nhìn thấy Chu Cánh, cô cảm thấy có chút xấu hổ kỳ quái.

Hơn nữa, điều khiến cô mất cân bằng chính là, chỉ có một mình cô xấu hổ.

Chu Cánh đang nói chuyện với bà Từ Lệ Phân về việc đưa bà đi bệnh viện tái khám. Chỉ Thực thì ngồi gặm từng hạt ngô, thỉnh thoảng ném mấy hạt cho Tướng Quân.

An Đề lặng lẽ bưng bát, dời ghế, đi ra một góc khác ngồi ăn.

Giữa lúc đang nói chuyện, Chu Cánh liếc nhìn cô một cái.

Ăn sáng xong, An Đề ra hồ nước rửa bát của mình. Bát không dính dầu mỡ gì, rửa loáng cái là xong.

Để ráo nước, cô lại cất vào tủ bát.

Chu Cánh đi lấy đồ, phải đi ngang qua cô.

An Đề cúi gằm mặt, tránh giao tiếp ánh mắt với anh.

Anh duỗi tay chặn lại, bàn tay to lớn đè lên trán cô, ép cô lùi lại hai bước, rồi mới cúi mắt nhìn cô.

Bàn tay đàn ông rất lớn, bao trọn cả vầng trán cô. Lòng bàn tay có chai sạn, nóng hổi, hệt như hơi thở của anh trong giấc mơ.

Cả người cô cứng đờ ngay lập tức.

Chu Cánh hỏi: "Làm chuyện gì trái với lương tâm, hay là đang mưu tính gì? Sao từ tối hôm qua đến giờ em cứ trốn tôi vậy?"

"Chú Chu, có phải chú hơi tự luyến quá không?" Cô "Hừ" một tiếng thật kêu, càng khoa trương, càng chứng tỏ cô đang muốn che giấu điều gì đó: "Tôi có dỡ nhà của chú thì tôi cũng chẳng sợ chú."

Anh buông tay ra: "Hôm nay thị trấn có phiên chợ, em đi không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!