Chương 16: Chú có thích chị An Đề không?

Chờ khách khứa đi gần hết, Chu Cánh mới biết mình "bị" có bạn gái.

Bộ quần áo mới thay không chỉ ướt đẫm mồ hôi mà còn ám đầy mùi khói thuốc, mùi dầu mỡ, rất khó ngửi.

Cơ thể cũng rã rời. Anh cởi tấm vải xô ra, tìm một cái bát dùng một lần sạch sẽ, xới đầy cơm, rồi ngồi xuống bên cạnh An Đề đang mải chơi điện thoại, gắp thức ăn thừa trên bàn ăn.

Một lúc sau An Đề mới nhận ra người bên cạnh là ai, cô bỗng thấy chột dạ, xấu hổ, định chuồn lẹ.

Chu Cánh nhanh tay lẹ mắt, giữ chặt cổ tay cô lại, tay dùng sức, nhưng giọng điệu lại thản nhiên: "Bạn gái đi đâu đấy?"

Cô khẽ run lên: "Đừng gọi tôi như thế, nổi hết da gà."

"Vậy sao em còn đi tung tin đồn về tôi?"

Cô nói bằng giọng điệu hy sinh vì nghĩa lớn: "Chẳng phải chú không muốn bị sắp xếp đi xem mắt sao? Tôi giúp chú một vố lớn đấy."

Chu Cánh hỏi ngược lại: "Thế tôi còn phải cảm ơn em à?"

"Phí tin đồn mười đồng, tôi đi cùng một tiếng, tổng cộng 600." An Đề mở mã QR ra: "Hỗ trợ WeChat, Alipay và chuyển khoản ngân hàng. Ngài Chu, chú chọn loại nào?"

Anh bật cười. Đã từng gặp kiểu ăn vạ, nhưng trắng trợn đến mức này thì đúng là lần đầu.

Chu Cánh vẫn ngồi yên, thái độ sao cũng được, chỉ lo ăn cơm: "Hết tiền rồi à?"

Nhắc đến vụ này, cô xìu xuống ngay: "Vừa nãy lúc chờ chú, không có gì làm, tôi lỡ tay mua ít đồ."

An Chính Đình đã khóa hết sinh hoạt phí và thẻ tín dụng của cô, ý là muốn cô tự thân vận động. Chút tiền lẻ còn lại trong tài khoản, cô đã hạ quyết tâm phải sống tiết kiệm. Tiếc là cô không cai được cơn nghiện mua sắm, lơ đễnh một cái, đã xài sạch túi.

"Chu Cánh, Chu Cánh," cô nghĩ ra gì đó, mắt bỗng sáng rực lên, vỗ vỗ vào người anh: "Này, tôi thực tập ở văn phòng ủy ban trấn, có lương không?"

"Không có."

"Không phải chứ? Lao động nghĩa vụ à?"

Chu Cánh nói: "Nói một cách nghiêm túc, ngay cả trưởng thôn cũng không có lương, mỗi tháng chỉ phát một chút trợ cấp thôi."

Thù lao của cán bộ Ủy ban Thôn thuộc dạng trợ cấp, được chi từ kinh phí sản xuất của thôn, nên cũng không cao.

Mà cô vừa không trong biên chế, cũng không phải hợp đồng lao động, chỉ là "thực tập sinh" mà thôi.

An Đề ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Một đại tiểu thư không có khái niệm gì về quản lý tài chính, tiêu tiền như nước như cô, giờ đến lương cũng không có, ở cái nơi quỷ quái này cô phải sống thế nào?

Cô bắt đầu suy tính đến khả năng bỏ trốn.

Cả buổi sáng tiêu hao quá nhiều năng lượng, Chu Cánh đứng dậy, đi xới thêm bát cơm nữa, lúc này mới nói: "Em có thể dùng sức lao động để kiếm tiền."

Giống như trả lại y nguyên câu nói lúc đó cô nói với Chỉ Thực.

An Đề hỏi: "Ví dụ như?"

"Trong nhà có lạc tươi, em có thể hái mang ra thị trấn bán, tiền kiếm được đều là của em."

"Bao nhiêu tiền một cân?"

"Còn vỏ thì khoảng năm đồng, bóc vỏ rồi thì mười đồng."

Nói cách khác, bán sống bán ch·ết hết hai mươi cân lạc, cũng chỉ được một trăm đồng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!