Chương 15: Trâu già gặm cỏ non

Lái xe chỉ hơn mười phút là đến nơi.

Đó là một bãi đất trống được chia làm mấy khu. Một bên là khu bếp núc, một bên kê đầy bàn tròn lớn và ghế nhựa. Phía xa hơn một chút có dựng một cái rạp, bên trong đặt linh cữu, bày vòng hoa, đồ cúng, hương nến nghi ngút. Có người đang quỳ sụp phía trước, tiếng khóc khan vang lên.

Loa phát nhạc tang não nề, mấy người bận rộn tới lui, trên người khoác vải xô trắng.

An Đề chưa từng dự tang lễ bao giờ, càng không biết đến tập tục ma chay ở nông thôn. Vừa thấy khắp nơi dán chữ "Điếu" (), cô đã sợ đến mức không dám bước tiếp.

Chu Cánh nói: "Hai người cứ đi dạo loanh quanh gần đây trước đi, lát nữa mới bắt đầu ăn cỗ."

An Đề hỏi: "Chú ở lại phụ à?"

"Ừ."

Có người cất giọng gọi lớn: "Chu Cánh! Cháu đến rồi à! Mau qua đây phụ một tay!"

Chu Cánh không rảnh lo cho họ nữa, An Đề đành phải dắt Chỉ Thực đi dạo chỗ khác.

Nơi này tên là thôn Phong Cốc, có lẽ lấy ý là "ngũ cốc bội thu". Phong cảnh đúng là non xanh nước biếc, cây cối nông nghiệp phát triển rất tốt.

Cách đó không xa có một dòng suối nhỏ, một người đàn ông xắn ống quần lên cao, bên hông đeo chiếc giỏ tre, đang khom lưng mò mẫm gì đó.

An Đề gọi to: "Anh ơi, anh đang bắt gì đấy?"

Cách xưng hô này cô học lỏm từ Lưu Lộ Phi. Giọng cô trong trẻo, ngọt ngào, giống như một trái đào mọng nước, cắn một miếng là ứa ra.

Nghe tiếng gọi, người đàn ông giữa suối ngẩng đầu lên.

Ngạc nhiên thay, lại là Hạ Nhạn Minh mà cô gặp mấy hôm trước.

"Trùng hợp thật, sao anh lại ở đây?"

"Anh đi cùng bạn, bạn anh đang câu cá ở cái đập nước bên kia."

Hạ Nhạn Minh định giơ tay chỉ vị trí cho cô, nhưng lập tức đứng không vững, suýt nữa trượt chân.

"Này, hay là anh lên bờ trước đi, em thấy nước chảy cũng xiết đấy."

Hạ Nhạn Minh xách giỏ tre, chậm rãi đi lên bờ, giũ giũ bùn cát dưới chân, rồi xỏ dép vào.

An Đề đã đi trên bãi cỏ lại gần, tiếng nước "ào ào" càng lúc càng lớn.

Bên cạnh có mấy cây cổ thụ, tán lá như mây, che rợp cả một khoảng trời. Gió ven suối mang theo hơi nước, làm cái nóng cũng dịu đi không ít.

Cô ngồi xổm xuống, dùng tay vọc nước suối. Lạnh và trong vắt. Ánh nắng xiên xiên chiếu xuống, soi rõ cả sỏi đá và rêu tảo dưới đáy.

Người ta nói nước quá trong thì không có cá, nhưng vẫn có thể thấy vài con cá con đuôi nhỏ bơi qua.

Hạ Nhạn Minh lắc lắc cái giỏ tre: "Mọi người bảo dưới đá có nhiều cua, nhưng anh mò mẫm cả buổi cũng chỉ được mấy con."

An Đề nhìn vào trong. Lũ cua sông nhỏ chen chúc nhau, vỏ màu xanh nhạt, con nào con nấy không lớn, nhiều nhất cũng chỉ bằng ba ngón tay.

"Nhỏ thế này thì làm gì có thịt, ăn kiểu gì ạ?"

"Chiên giòn hoặc xào cay, đều rất thơm." Anh ta vô cùng ân cần: "Hay là em mang về ăn thử nhé?"

An Đề xua tay, nói thẳng: "Thôi, em lười xách lắm."

"Không sao, lát nữa anh cũng về thôn, anh mang qua cho em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!