Trở lại thôn Chu Gia, An Đề vẫn còn sợ hãi, cô buồn bã không nói nên lời, cô rửa mặt đánh răng sớm rồi về phòng.
Bà Từ Lệ Phân nghe Chỉ Thực kể lại chuyện, bèn nói với Chu Cánh: "Tuổi Tiểu Đề còn nhỏ, chưa trải qua sự đời, tám phần là bị dọa sợ rồi, con qua an ủi cô bé một chút đi."
An ủi?
Việc này Chu Cánh thật sự không biết làm thế nào, đặc biệt là đối tượng lại là một cô gái nhỏ hơn mình cả chục tuổi.
"Hay là mẹ đi đi, con sợ lại phản tác dụng."
Bà Từ Lệ Phân vỗ vào lưng anh một cái: "Vốn dĩ là con đưa chúng nó ra ngoài, dù gì người ta cũng gọi con một tiếng chú, làm cái vẻ mặt đó ra làm gì? Con còn thấy khó xử à?"
Mới được bao lâu chứ, cả Từ Lệ Phân lẫn Chỉ Thực đã bị cô thu phục, tất cả đều đứng về phía cô.
Bất đắc dĩ, Chu Cánh đành đi đến cửa phòng cô, gõ gõ: "Ngủ rồi à?"
An Đề đang nằm nghiêng chơi điện thoại, nghe vậy liền ngồi dậy: "Chưa, chú vào đi."
Chu Cánh đứng ở ngay cửa, tầm mắt vừa vặn nhìn thấy mái tóc đen nhánh mượt mà của cô xõa trên vai, xương quai xanh trắng nõn như ngọc điền, lúc ẩn lúc hiện.
Anh khựng lại một chút, rồi mới mở miệng: "Lúc mới bắt đầu chăm Chỉ Thực, tôi cũng từng phạm rất nhiều sai lầm ngớ ngẩn. Đây không phải là vấn đề của em. Con người không thể nào làm tốt mọi việc, từ lớn đến nhỏ, chu toàn mọi mặt được."
Thật hiếm thấy, anh lại hạ giọng dịu dàng nói chuyện với cô.
Nhưng anh thực sự không hợp với cái giọng điệu này, nó gượng gạo và cứng nhắc.
Nếu là trước đây, An Đề nhất định sẽ thầm cười nhạo anh một trận.
Nhưng bây giờ cô không có tâm trạng.
Cô "Ừm" một tiếng não nề, ngón chân cào cào vào mép chiếu trúc, tạo ra thứ âm thanh chói tai để át đi nỗi sợ hãi trong lòng.
"Thực ra tôi rất sợ gánh trách nhiệm, dù sao cũng là một mạng người sống sờ sờ."
Chu Cánh nói: "Cho dù Chỉ Thực có đi lạc thật, em cũng không cần phải cuống lên. Gần đó có camera đường, camera cửa hàng, hơn nữa tôi có trang bị cho con bé máy định vị. Cùng lắm thì, nó cũng nhớ số điện thoại của tôi và địa chỉ nhà."
Không hiểu sao cô lại được an ủi bởi sự bình tĩnh của anh. Cô lại hỏi: "Tại sao chú có thể giữ được cảm xúc ổn định như vậy?"
"Bởi vì tôi không có tư cách và sự tự tin để tùy tiện trút giận."
An Đề im lặng.
Cô chưa từng biết về quá khứ của anh, nên không thể hiểu được ý nghĩa câu nói này.
Cuối cùng anh nói: "Chuyện chưa xảy ra, thì không cần vì nó mà quá tự trách hay hoảng sợ, càng không cần thiết phải tưởng tượng đến tình huống xấu nhất. Ngủ sớm đi."
Chu Cánh định đóng cửa lại, An Đề đột nhiên gọi giật: "Chú Chu!"
Anh nghiêng đầu nhìn.
Giọng cô lí nhí, đầy vẻ ngượng ngùng: "Cái đó… Cảm ơn chú."
Rốt cuộc vẫn chỉ là một cô nhóc.
Mọi cảm xúc đều viết hết lên mặt, giống như một quyển truyện đầy cao trào, lật vài trang, lại thấy được những điều khác biệt.
Anh khẽ gật đầu, dùng một góc nhìn từ trên cao xuống, đầy trìu mến: "Ngủ ngon."
"Chờ đã, còn nữa!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!