Chương 12: Như đánh vảy một con cá đã chết ba ngày

Lúc còn rất nhỏ, An Chính Đình và Phương Tích Dung mải mê dốc sức làm sự nghiệp, người chăm sóc An Đề chính là bà ngoại.

Bà ngoại và ông ngoại là "rổ rá cạp lại", Phương Tích Dung có một người anh trai cùng mẹ khác cha, và một người chị gái cùng cha khác mẹ. Ở cái thời đại đó, đây là một chuyện rất "thời thượng".

Phương Tích Dung kém anh chị mình khá nhiều tuổi. Lúc bà đi học thì họ đã có khả năng sống độc lập, lần lượt rời nhà đi học xa hoặc đi làm.

Vì vậy, ông bà ngoại vô cùng cưng chiều cô con gái út này.

Và sự cưng chiều đó, sau khi An Đề ra đời, lại tiếp tục được truyền sang cho cô.

Ông bà ngoại có một căn biệt thự nhỏ riêng biệt, An Đề ở đó cho đến tận lúc đi học, sau này cô cũng thường chạy về đó chơi.

Khoảng 6 tuổi, ông ngoại cô mắc bệnh ung thư rồi qua đời. Vì vậy, ký ức về ông trong đầu cô không còn nhiều, chỉ mơ hồ nhớ rằng ông là một ông già nhỏ con nhưng tính tình nóng nảy.

Bà ngoại là người rất biết hưởng thụ cuộc sống. Sau khi ông ngoại mất, bà trồng hoa trồng cỏ trong vườn, nuôi mấy con mèo hoang, sống một cuộc đời thanh thản, tự tại.

An Đề thích nhất là ngồi trên chiếc xích đu trong sân, nằm ngang ra, gối đầu lên chân bà.

Bà ngoại đung đưa xích đu, đung đưa mãi, đung đưa đến khi cô thiu thiu ngủ, chìm vào giấc mơ đẹp có món bánh kem dâu tây ngọt lịm.

Mười mấy năm đó, An Đề được bao bọc dưới đôi cánh dày rộng, không phải chịu bất cứ mưa gió nào, cô cứ thế thong thả mà lớn lên một cách tinh quý như thế.

Thế nhưng, khi chưa kịp trưởng thành để có thể dang rộng đôi cánh, bay lượn trên bầu trời, An Đề đã phải trải qua hai lần mất đi người thân yêu nhất.

Cũng không biết đây có được xem là bước ngoặt quan trọng của cuộc đời hay không, nhưng sau phen vật lộn với kỳ thi đại học đó, cô hoàn toàn mặc kệ đời.

Dù sao cũng có Trịnh Thanh Đan bồi dưỡng người thừa kế cho An Chính Đình, nối dõi hương hỏa nhà họ An; dù sao cô cũng không chơi cổ phiếu, không cờ bạc, sẽ không dễ dàng phá sạch gia sản.

An Đề cho rằng quyết định của mình không có gì là bi thảm. Tiền bạc trong mắt thế gian có thể giải quyết được phần lớn đau khổ. Từ phương diện này mà nói, An Chính Đình không nghi ngờ gì chính là "Đấng cứu thế" của cô.

Chỉ là, thỉnh thoảng có những khoảnh khắc lơ đãng, hai vết sẹo trong lòng bị chọc phải, vẫn sẽ âm ỉ đau.

Cho nên, mấy giọt nước mắt vừa rồi của cô, là sản vật do tuyến lệ bị k*ch th*ch bởi nỗi đau, chứ không phải do bi thương.

Chỉ Thực không phải là một cô bé vô tâm. Chút lửa oán trách nhỏ nhoi kia đã bị nước mắt của An Đề dập tắt hoàn toàn.

Cô bé cẩn thận kéo tay An Đề, nhét chai nước vào tay cô: "Chị An Đề, lát nữa em mời chị ăn McDonald"s."

An Đề "Xì" một tiếng bật cười, giúp cô bé vặn nắp chai: "Em có tiền không mà mời chị."

"Chu Cánh cho em đấy."

Chỉ Thực mặc quần yếm, trước ngực có cái túi hình con thỏ. Cô bé móc từ trong túi ra mấy tờ tiền lẻ, vuốt phẳng phiu, khoe khoang đưa cho cô xem: "Nè."

An Đề đếm đếm: "Hmm, cũng không ít thật."

Cộng lại cũng gần một trăm tệ.

Cô nghĩ đến lời của Chu Quốc Tường.

Từ lúc cô bé sinh ra đã không có mẹ, bố lại t·ự s·át, nhưng Chỉ Thực lại lớn lên tốt như vậy, hoạt bát, biết điều.

Quả thực Chu Cánh rất ghê gớm.

Xe chạy đến thị trấn, Chu Cánh dừng xe lại, anh cúi đầu gửi tin nhắn.

Rất nhanh, một người phụ nữ kéo cửa xe, ngồi vào ghế phụ.

Lại là Tống Di.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!