Chương 11: Chú, nếu có gì tôi cần, chú giúp tôi nhé.

An Đề đi theo bí thư Chu đến thăm không ít hộ dân trong thôn, xử lý toàn mấy việc vặt vãnh lông gà vỏ tỏi.

Ví dụ như bà cụ này bị đau chân, thì giúp bà khuân vác đồ đạc; nhà ông cụ kia hỏng TV, thì gọi điện liên hệ người đến sửa.

Ồ, đến cả gà nhà dân chạy ra khỏi chuồng, cũng phải giúp lùa về.

Trên đường còn gặp một bác gái đội nón lá gánh đồ về nhà, được biếu cho một mớ hẹ dại.

"Không đáng tiền đâu, trên núi đằng sau cả một vạt, các cô chú mang về nhà ăn."

Tất cả những điều này vượt xa nhận thức của cô, nhưng lại vô cùng hợp tình hợp lý.

Người ở đây ai cũng nhiệt tình. Lúc vào nhà dân, họ cứ dúi đồ ăn thức uống vào tay hai cô gái. Cái hôm cô mới đến, chú tài xế đón cô cũng tặng nguyên một sọt dưa hấu.

Tuy không phải thứ gì ghê gớm, nhưng so với cái kiểu "quan hệ xã giao" của đám người An Chính Đình, thì ở đây thoải mái hơn nhiều.

An Đề cũng được chứng kiến khả năng xã giao siêu phàm của Lưu Lộ Phi. Miệng cô ấy ngọt vô cùng, ăn nói khéo léo, dỗ dành mấy ông bà cụ cười tít cả mắt.

Theo cô thấy, đây chính là thiên phú bẩm sinh.

Nhưng Lưu Lộ Phi nói, lúc cô ấy mới về thôn Chu Gia, cũng không dám mở miệng bắt chuyện, mọi người đều gọi cô ấy là "cô sinh viên". Bây giờ quen rồi, họ mới gọi là Tiểu Lưu.

Chẳng có gì mới mẻ, đi một vòng lớn như vậy, An Đề vừa mệt, vừa khát, vừa nóng. Sắp đến ủy ban thôn, cô hoàn toàn đi không nổi nữa.

Cô cũng chẳng thèm chê tảng đá lớn ven đường dưới bóng cây bị bẩn, cô đặt mông ngồi phịch xuống.

Mang giày thể thao đi tất, đi bộ lâu như vậy, chân vừa bí vừa khó chịu. Cô tháo gót giày ra, cho chân "ra hít thở không khí".

Sớm biết thế này đã đi dép lê cho rồi.

Bí thư Chu thấy vậy, hiền hòa nói: "Cũng không còn việc gì nữa, Tiểu Lưu, cháu ở lại nghỉ ngơi với Tiểu An một lát đi, bọn ta về trước."

"Vâng ạ."

Lưu Lộ Phi nói: "Lúc nào rảnh em có thể qua công ty anh Chu Cánh xem thử, chỗ anh ấy xây rất nhiều nhà kính lớn, còn mới làm một khu căn cứ, chuyên nghiên cứu phát minh cải tiến nông sản, chắc là sẽ thú vị hơn ở trong thôn."

Lúc này An Đề mới biết công ty của Chu Cánh làm về cái gì.

Lưu Lộ Phi biết không ít, cô ấy giới thiệu cho An Đề từng thứ một:

Anh kéo được một viện nghiên cứu rất có tiếng ở Kỳ Châu về hợp tác, giúp bà con mở rộng kênh tiêu thụ online lẫn offline, bán sạch số trà hoa trước đây không bán được qua livestream. Một số thanh niên trai tráng đi làm ăn xa nay cũng lục tục về quê làm việc…

Tuy An Đề chưa yêu bao giờ, nhưng cũng từng chứng kiến không ít những cuộc chia ly hợp tan, những câu chuyện tình yêu cẩu huyết có, ngọt ngào cũng có. Cô nhạy bén nhận ra điều gì đó.

"Có phải chị thích Chu Cánh không?"

Giữa người với người luôn tồn tại một loại cảm ứng không thể nói rõ, hợp nhau hay khắc nhau, không cần dùng lời nói cũng tự hiểu. Đặc tính này càng thể hiện rõ ở những cô gái có nội tâm tinh tế, giác quan thứ sáu cực chuẩn. Mà khi bàn luận về tình cảm, hóng chuyện "drama", nó lại càng được phóng đại lên, cho đến khi khớp hoàn toàn.

Lưu Lộ Phi mím môi, trong mắt ánh lên vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ: "Cũng không hẳn… Anh Chu Cánh giúp chị rất nhiều việc."

Ngụ ý của câu này là: Thích anh là chuyện hết sức bình thường, nhưng cô ấy không dám nói.

"Chú ấy độc thân, chị cũng độc thân, đã thích sao chị không chủ động tranh thủ một chút?"

Trong quan niệm và logic của An Đề, thích là phải muốn, muốn là phải có được. Tình cảm cũng vậy. Mặc dù cô chưa thật sự thích ai bao giờ.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ làm được cái việc là chịu thiệt thòi về mình hay nhường nhịn người khác.

"Ừm… Rất rõ ràng là, anh ấy đối với chị không có nửa điểm ý tứ kia." Lưu Lộ Phi nói, chân lơ đãng di di trên nền xi măng: "Hơn nữa, bố mẹ chị không thể nào để chị tìm một người vướng bận nhiều như vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!