Đêm đó từ bờ ao trở về, An Đề lại bị muỗi đốt chi chít khắp người, ngứa không chịu nổi.
Đúng như lời cô nói, đằng sau tất cả những thứ gọi là lãng mạn, biết đâu chừng là một mớ chật vật.
Hai ngày nay cô đã mệt lử, vừa đặt lưng xuống giường là ngủ như chết đi.
Sáng sớm tinh mơ, cô bị tiếng nói chuyện ồn ào đánh thức.
An Đề cố gắng hé bừng mắt. Mùa hè mới 5 giờ trời đã sáng trưng, nhìn ánh sáng ngoài trời cũng không đoán nổi là mấy giờ.
Bên cạnh giường có đặt một cái quạt máy nhỏ, hẳn là mới mua, mới đến mức lạc lõng hẳn so với căn nhà cũ kỹ có khi còn nhiều tuổi hơn cả cô.
Cánh quạt lẳng lặng quay, cô trở mình, chiếc giường "kẽo kẹt" hai tiếng, cô mặc kệ, ngủ tiếp.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, ngoài trời nắng đã lên cao.
Cả người cô ướt đẫm mồ hôi, hơi nước bốc hơi đi, để lại mồ hôi mặn bám trên da, vừa dính vừa khó chịu.
Không thoải mái, nhưng cũng đành chịu.
An Đề thích ngủ "n*d*", nhưng ở hoàn cảnh này tất nhiên là không thích hợp. Trên người cô vẫn mặc chiếc áo phông trắng và quần đùi, trước khi ngủ cô đã cởi phăng nội y ra cho nhẹ nhõm.
Cô lê dép lẹt xẹt đi ra ngoài, cái ngáp vừa vươn ra được một nửa đã phải vội ngậm lại.
Sao hôm nay đông người thế?
Ở nông thôn, nhà nào có người ở thì cửa chính sẽ mở toang, tiện cho việc bà con hàng xóm qua lại.
Đấy, hôm nay lại có mấy người tới.
Ngoài bí thư Chu, một người đàn ông cô từng gặp ở Ủy ban Thôn, còn có một cô gái trẻ lạ mặt, trông trạc tuổi cô.
Cô gái không trang điểm, để mặt mộc, mặc áo phông sẫm màu, đeo một đôi găng tay chống nắng màu trắng, đang đứng nói chuyện với Chu Cánh.
An Đề đảo tròn mắt. Hôm qua mới xem mắt một cô, nay lại có cô khác tới? Vậy mà còn trơ tráo nói không thích con gái trẻ tuổi.
Chậc, đàn ông, tên nào tên nấy luôn khẩu thị tâm phi.
Bí thư Chu nhìn thấy cô trước, cất tiếng chào: "Tiểu An à, mới dậy đấy hả? Sắp đến giờ cơm trưa rồi."
Ở Nghi Giang, người ta gọi bữa trưa là "cơm trưa", còn "buổi trưa" cũng gọi là "trưa". Lúc mới nghe An Đề còn tưởng là "thưởng cơm" (ban cho cơm ăn).
Ở nhà hay những ngày không có tiết ở trường, cô thường sống "lệch múi giờ", ngủ một giấc đến tận chiều.
Cô chẳng thấy có gì hổ thẹn, nhưng bị một trưởng bối xa lạ nói như vậy, cô "Vâng" một tiếng cũng thấy hơi yếu ớt.
"Người trẻ tuổi các cháu không bỏ được thói quen xấu này là không được đâu. Con gái chú cũng thế, ngày nào cũng thức đêm, nói thế nào cũng không nghe."
"Bí thư Chu, chú cũng có con gái ạ?"
"Ừ, nó lớn hơn cháu mấy tuổi, đang làm cái gì mà livestream trên mạng, đến giờ vẫn chưa chịu kết hôn, cứ bảo bận không có thời gian."
An Đề không thích nịnh bợ, cô cứ thích nói ngược lại: "Có sự nghiệp của riêng mình, một người ăn no cả nhà không lo cũng tốt mà, đâu nhất thiết phải kết hôn."
Bí thư Chu lập tức trừng mắt: "Nói thế sao được! Chú là đảng viên, lúc trước thực hiện kế hoạch hóa gia đình, chú với bà xã cũng chỉ sinh một mình nó. Lỡ sau này bọn chú trăm tuổi rồi, ai chăm sóc nó?"
An Đề còn định nói nữa, nhưng vô tình bắt gặp ánh mắt của Chu Cánh.
Anh khẽ cau mày, ra hiệu bảo cô đừng cãi lý với ông ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!